Sĩ quan hậu cần: "Nhất trí."
"Theo ý ông muốn, bây giờ tôi coi như đại diện ông đi gặp Khoa trưởng Lý."
Phải nói rằng Sĩ quan hậu cần thực sự khá có năng lực, con người bên trong và các mối quan hệ đều đã được tính toán kỹ lưỡng.
Vì vậy, anh ấy gọi điện trực tiếp cho sư đoàn trưởng Trương và nhờ sư đoàn trưởng Trương liên hệ với Khoa trưởng Lý.
Sau một đường vòng như vậy, bên kia Khoa trưởng Lý thuận lợi đồng ý, dù sao đối với Khoa trưởng Lý mà nói, mười con heo cuối năm vẫn sẽ giao cho ông ta.
Thẩm Mỹ Vân nuôi heo ở đâu cũng có thể được cả.
Khoa trưởng Lý đã đồng ý rồi, Chủ nhiệm Lưu đương nhiên sẽ không thể từ chối.
Ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Công xã chúng tôi cũng nhượng bộ cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân qua đó, nhưng đồng thời, chúng tôi cũng phải cử người vào quân đội để học kỹ thuật chăn nuôi heo. Dù sao cũng là do cậu đã trộm đem đồng chí Thẩm Mỹ Vân về."
Sĩ quan hậu cần: "Chắc chắn rồi."
"Ngoài ra, hai ngày trong một tháng, đồng chí Thẩm Mỹ Vân phải đến căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo của công xã chúng tôi để đào tạo người trong công xã chúng tôi và các xã viên khác."
Sĩ quan hậu cần không đồng ý ngay, quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Không thành vấn đề."
Cô nói: "Chủ nhiệm Lưu, bất kể tôi ở đâu, công xã Thắng Lợi cũng là nhà của tôi, là gia đình ruột thịt của tôi."
Những lời này rất hay, Chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng nở một nụ cười.
"Vậy thì chúc cô có một tương lai tươi sáng và một cuộc hôn nhân hạnh phúc, Thanh niên trí thức Thẩm."
*
Sau khi Quý Trường Tranh xuống núi, anh đến phòng tiếp khách của công xã, trước tiên anh lấy giấy tờ tùy thân đăng kí hai căn phòng ngủ, sau đó chuẩn bị xong mọi thứ để không thiếu xót gì.
Anh nhanh chóng bận rộn, lễ dạm ngõ là một sự kiện lớn, anh phải sắp xếp từng chút một.
Việc đầu tiên là gọi điện về nhà họ Quý ở thủ đô.
Điện thoạt vừa vang lên, ông Quý bắt máy ngay.
Quý Trường Tranh đi thẳng vào vấn đề: "Lão già, ngày mai con trai ba sẽ đến nhà đàng gái xin dạm ngõ."
Ông Quý: "?"
"Con vẫn chưa kết hôn à? Ba tưởng con đã kết hôn rồi."
Quý Trường Tranh: "..."
"Để mẹ con đến nghe máy đi."
Ông Quý nói: "Không, mẹ con kêu để con nói chuyện với ba."
Quý Trường Tranh muốn cúp máy, chủ yếu là vì ba anh không đáng tin cậy chút nào.
Thấy con trai muốn trở mặt, ông Quý vội vàng nói: "Được rồi được rồi, ngày mai con sẽ đi dạm ngõ. Ba biết rồi. Mẹ con bảo ba gửi ba ngàn đồng vào sổ tiết kiệm của con. Cái này là của riêng con để dùng cho việc kết hôn. Ngoài ra, mẹ con còn chuẩn bị cho nhà đàng gái hai con cá đỏ dạ, đã nhờ người gửi qua, ba đoán chừng hôm nay sẽ đến chỗ quân đội."
Quý Trường Tranh: "Con không có ở bên quân đội."
"Hả?" Ông Quý cũng trợn tròn mắt: "Sao con không nói sớm hơn?"
"Vậy ngày mai con tính sẽ mang theo gì để đến cửa xin dạm ngõ?" Ông ấy còn tưởng con trai mình đã nhận được cá dạ đỏ bên trong túi đựng cùng với xà phòng thơm rồi.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Không phải bây giờ con đang hỏi ba sao?"
"Con tính học hỏi kinh nghiệm từ người trong nhà."
Tiếp đó, ông Quý nói gì, Quý Trường Tranh thậm chí còn chưa kịp nghe thấy được, bởi vì anh chỉ nghe được, mẹ anh đang mắng té tát ông Quý ở đầu bên kia, câu sau càng gay gắt hơn câu trước.
Nghe vậy, Quý Trường Chính cảm thấy cực kì hả he trong lòng, quả nhiên, giây tiếp theo, liền thấy bà Quý nhận được điện thoại nói: "Đừng nghe lời người ba không đáng tin cậy của con, mặc dù mẹ đã gửi cho con cá dạ đỏ, nhưng con có thể đến bưu điện ở trong thành phố để lấy, con cầm giấy tờ tùy thân theo là có thể lấy được."
"Còn nữa, ngày mai con đi dạm ngõ. Con đã chuẩn bị đủ hết mấy sinh lễ xe đạp, máy khâu, đồng hồ, máy phát thanh chưa?"