Triệu Chấn luôn nở nụ cười trên khuôn mặt: "Tôi chờ đồng đội thôi, mọi người cứ việc tan ca."
Chuyện này - mọi người trố mắt nhìn nhau, là người nào có thể khiến đích thân giám đốc Triệu đứng ở cửa chờ.
Thấy không có ai rời đi, Triệu Chấn cũng không khó chịu, dùng giọng nói ấm áp nói: "Nếu không vội nếu mọi người muốn gặp mặt thì có thể gặp, để tôi giới thiệu mọi người với nhau."
"Chức vụ của đồng đội tôi bên kia cũng không thấp. Trong nhà mọi người, có đứa nhỏ muốn gia nhập vào quân đội thì có thể hỏi đối phương một chút chuyện."
Thời này, gia nhập vào quân đội là một việc vô cùng vinh dự, đến nỗi nhiều gia đình đều mong muốn cho con mình có thể tham gia quân đội làm quân nhân.
Tuy nhiên, trên thực tế, nhiều người không có biện pháp, thậm chí còn không biết những chính sách cơ bản nhất nên mới bị trì hoãn.
Bây giờ nhìn thấy Triệu Chấn mở đường cho bọn, mọi người nhất thời mang theo mấy phần cảm kích trên nụ cười.
"Giám đốc Triệu, làm vậy được không, thật sự làm phiền anh rồi."
Triệu Chấn lắc đầu: "Không có việc gì, chúng ta đều là đồng nghiệp của nhau mà." Lúc này, anh ấy tựa hồ vừa mới nhớ ra: "Đồng đội của tôi sắp kết hôn. Cậu ấy đến cao ốc bách hóa chúng ta để mua xe đạp, máy khâu, đồng hồ, máy phát thanh làm sính lễ. A Phân, đây là chuyên môn của cô, chúng tôi sẽ đi cùng cô một chuyến."
Không thể không nói, Triệu Chấn thực sự biết cách làm người, chỉ trong hai câu. Không chỉ để sau khi Quý Trường Tranh đến đây, sẽ có nhiều người tiếp đón không nói, hơn nữa còn có đội ngũ chuyên môn sẽ trực tiếp tư vấn."
Hơn nữa, những người bán hàng này, ngày thường có mắt cao hơn đầu, đều cực kỳ cao hứng, thậm chí không hề có chút khó chịu nào.
Thậm chí còn hy vọng đồng đội của Triệu Chấn sẽ đến đây càng sớm càng tốt.
Bọn họ cũng cần hỏi rất nhiều câu hỏi.
Khi Quý Trường Tranh lái chiếc xe Jeep của quân đội đến cao ốc bách hóa bên trong thành phố, anh đạp phanh thắng xe, từ trên xe nhảy xuống, thuận tay đóng cửa lại.
Anh hết sức đẹp trai, anh tuấn, cộng thêm chiếc xe Jeep màu xanh quân đội, điều này khiến những người bán hàng đang đứng trước cửa cao ốc bách hóa không khỏi thì thầm.
"Đồng đội của Giám đốc Triệu này có lai lịch không nhỏ."
"Đúng vậy, tư thế lái chiếc xe trông thật uy phong."
"Tôi chưa từng thấy qua loại xe như vậy bao giờ, xe thật là to, cảm giác leo lên cũng tốn rất nhiều hơi sức."
Triệu Chấn cũng rất ngạc nhiên, anh ấy không ngờ lần này Quý Trường Tranh lại lái xe Jeep, người khác không biết thì thôi, anh ấy cũng chưa biết luôn.
Chiếc xe Jeep đó dường như được sư đoàn trưởng Trương sử dụng hàng ngày.
Nghĩ về điều này.
Triệu Chấn càng ngày càng tò mò: "Trường Tranh."
Anh ấy tiến lên nghênh đón, giơ nắm đấm tay thành quyền, đấm vào ngực Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh cũng làm như vậy, hướng về phía anh ấy đấm tới.
"Lão Triệu."
Triệu Chấn đi vòng quanh chiếc xe Jeep: "Được rồi, bây giờ anh cũng được trang bị cả xe Jeep à?"
Quý Trường Tranh nheo mắt: "Tiểu đội trưởng, anh đừng trêu ghẹo tôi, tôi chỉ muốn lợi dụng một chút hào quang của Mỹ Vân mà thôi, nếu không có, tôi sẽ không thể có được chiếc xe Jeep này."
Đây là sự thật.
Triệu Chấn càng kinh ngạc hơn: "Em dâu?"
Do có nhiều người ngoài nên Quý Trường Tranh cũng không nói nhiều, vì thế mơ hồ nói: "Khi nào anh đi uống rượu mừng thì sẽ biết."
Triệu Chấn ừ một tiếng, dẫn Quý Trường Tranh vào bên trong.
Ngược lại, Quý Trường Tranh chú ý đến trước cửa có mấy người bán hàng, liền nghi hoặc nói: "Không phải giờ này mọi người phải tan tầm rồi sao? Tại sao những người này còn chưa rời đi?"
Đều đứng ở cửa làm gì?
"Còn không phải đến đây để chào đón anh hay sao?"
Triệu Chấn cười nói: "Tôi đã nói với bọn họ rằng anh tham gia quân ngũ trong quân đội và cũng khá quen thuộc đối với quân đội. Nếu trong gia đình họ có ai muốn trở thành người phục vụ trong quân đội, mấy chính sách mà họ không biết có thể hỏi anh."