Thẩm Mỹ Vân nhất thời không thốt nên lời.
Trần Thu Hạc thấp giọng hỏi cô bé: "Con không sợ sau khi mẹ con gả cho ba ba cảnh binh, lại có thêm một người khác đến cướp mẹ con đi sao?"
Nói xong, Miên Miên mím môi, thấp giọng nói: "Con sợ chứ, con sợ ba ba cảnh binh cướp mẹ đi."
Cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng con càng sợ hơn, con không thể bảo vệ mẹ."
Miên Miên có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ cứ chờ con, đợi Miên Miên sau này lớn lên, sau này Miên Miên sẽ là người bảo vệ mẹ, được không?"
Cô bé biết, cô bé biết tất cả.
Ban đêm, mẹ cô luôn ôm cô bé khóc, sau khi cô bé ngủ, mẹ sẽ thì thầm rằng mẹ nhất định sẽ bảo vệ Miên Miên.
Không ai có thể cướp Miên Miên khỏi mẹ.
Trong lòng Miên Miên nghĩ mẹ cô bé muốn bảo vệ Miên Miên, nhưng Miên Miên cũng muốn bảo vệ mẹ cô bé.
Cô bé vừa nói ra những lời này, Thẩm Mỹ Vân liền không kiềm được nữa, ôm Miên Miên bắt đầu khóc, cô khóc nức nỡ, nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Con gái của cô luôn rất hiểu chuyện.
Cho tới bây giờ vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.
Miên Miên nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân khóc, lúc đầu cô bé hơi bối rỗi, sau đó giơ bàn tay mũm mĩm lên lau nước mắt cô.
"Mẹ, mẹ đừng khóc. Miên Miên và ba ba cảnh binh từ nay về sau nhất định sẽ bảo vệ mẹ. Mẹ đừng sợ."
Thẩm Mỹ Vân nặng nề ừ một tiếng, cô ôm chặt cô bé, áp mặt vào mặt cô bé."Miên Miên, cảm ơn con."
"Cám ơn con."
Người khác nói Miên Miên là con gái của cô, là gánh nặng của cô, nhưng chỉ có Thẩm Mỹ Vân biết.
Không phải như vậy.
Cho đến bây giờ, Miên Miên chưa bao giờ là gánh nặng đối với cô.
Miên Miên là sự cứu rỗi của cô.
Đó là ánh sáng duy nhất trong những ngày đen tối của Thẩm Mỹ Vân, cũng là động lực để cô sống.
Vì vậy, Miên Miên luôn là mạng sống của cô.
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc.
Trần Thu Hà không khỏi đỏ mắt, một bên mắt đỏ hoe nói: "Hai đứa đừng khóc nữa. Ngày mai là một ngày lành tháng tốt. Trường Tranh là một người tốt. Mỹ Vân, con gặp được nó là may mắn của con. Mong rằng sự may mắn này kéo dài mãi mãi."
"Được rồi, mọi chuyện đều tốt, đừng khóc nữa, ngày mai mắt con sẽ sưng lên."
"Sẽ khó coi lắm."
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đồng thời ngừng khóc, hai mẹ con bọn họ đều giống hệt nhau, đều yêu thích cái đẹp.
Hôm nay, hai người mắt đỏ, ướt át, da phấn nộm, mềm mại khiến người ta mềm nhũn trong lòng.
Trần Thu Hà cũng vậy: "Được rồi, đi ngủ đi, tối nay mẹ sẽ canh cho hai đứa ngủ."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Trần Thu Hợp cười ra nước mắt: "Mẹ, mẹ ôm con ngủ đi, con ôm Miên Miên ngủ." "
Thật tốt quá, Miên Miên có mẹ, cô cũng có mẹ.
Đây là phúc mà cô tu hai đời mới có được.
*
Ngay từ ngày đầu tiên, vào sang sớm, nhà Trần đã bắt đầu bận rộn. Khoảng hơn ba giờ sáng, Trần Hà Đường đã dậy rồi, cầm theo liềm và xẻng,
Ông ta sửa chữa tất cả các con đường từ trên núi xuống dưới, không để lại cỏ dại, rễ cây hay bụi rậm.
Trần Hà Đường nghĩ đơn giản, ông ta sửa đường xá xong xuôi, Quý Trường Tranh và mấy người khác vào hôm nay có thể lên núi dễ dàng hơn.
Ông ta không muốn Mỹ Vân mất mặt.
Ở bên kia, Quý Trường Tranh không biết rằng nhà Trần đã bắt đầu bận rộn sớm như vậy, anh cũng không sai biệt lắm.
Nửa buổi đêm, anh không tài nào ngủ được.
Nửa đêm sau, trong mơ đều là hình ảnh Mỹ Vân mỉm cười với anh, khiến anh càng không thể ngủ được.
Anh dứt khoát đứng dậy, vọt vào phòng tắm xối một gáo nước lạnh, ngay sau đó chống đẩy một trăm cái. Khoảng hơn sáu giờ, anh mới ra ngoài mua đồ ăn sang.
Còn không quên mua cho Tham mưu trưởng Chu và sĩ quan hậu cần mỗi người một cái.
Khoảng sáu giờ rưỡi, anh trở lại phòng tiếp khách. Tham mưu trưởng Chu không khỏi dùng đôi mắt gấu trúc phàn nàn với Sĩ quan hậu cần:
"Tối nay, cậu cứ ngủ ở đây. Tôi qua ngủ ở phòng đơn."