Xuân Thảo không biết, cô bé tự cảm thấy giống như một tên trộm bị nhốt ở ngoài cửa vậy, nằm ở vị trí khe cửa, lén lút nhìn cuộc sống của Miên Miên.
Mẹ của Miên Miên yêu cô bé, cho nên, Miên Miên mới có thể tự tin nói lại thím Mai Hoa như vậy, cho nên mới có thể hùng hổ doạ người ta nói hết vấn đề này tới vấn đề khác.
Khiến thím Mai Hoa không còn lời nào để nói, thậm chí, sau khi Miên Miên nói xong, mẹ của Miên Miên không những không la cô bé, còn cãi vả với người lớn, hùng hổ doạ người, ngược lại còn phản kích lại thím Mai Hoa cùng với Miên Miên.
Khiến cho thím Mai Hoa bị chê cười bỏ chạy, rồi mới lớn tiếng cười cùng với Miên Miên.
Mẹ của Miên Miên thật tốt.
Mẹ của Miên Miên cũng yêu Miên Miên.
Đây là chuyện duy nhất mà Xuân Thảo có thể xác nhận ngay lúc này.
Nhưng mà, sau khi xác nhận được chuyện này, Xuân Thảo lại càng buồn hơn, mẹ của Miên Miên yêu cô bé, nhưng mà, dường như mẹ của cô bé lại không yêu cô bé.
Đây là câu trả lời mà cô bé đã phải hỏi lui hỏi tới rất lâu mới có được.
Nghĩ tới chuyện này, Xuân Thảo vội chỉnh lại cái sọt nặng trĩu ở trên vai, quay đầu định lặng lẽ rời đi.
Nhưng mà không ngờ, cô bé cho rằng Miên Miên sẽ không thèm để ý tới cô bé, sẽ chê bai cô bé, đột nhiên lại nắm lấy tay của cô bé.
Sau đó quay qua nói với đám bạn của mình: "Cái sọt của cậu ấy rất nặng, tụi mình cùng đưa cậu ấy về nhà được không hả?"
Lời vừa dứt.
Xuân Thảo cảm thấy có hơi ái ngại: "Không cần đâu, không cần đâu."
Cô bé vội vàng khua tay.
Nhà của cô bé quá tồi tàn, thậm chí cô bé còn không thể đưa mấy bạn nhỏ tới nhà của cô bé để coi, bởi vì cô bé sống ở ổ rơm nằm bên cạnh chuồng lợn.
Cô bé sợ những bạn nhỏ này sẽ chê bai cô bé, cô bé còn sợ tụi nó chê cười cô bé.
Thấy cô bé cứ cố chấp nói không cần.
Miên Miên ngơ ngác một hồi, cô bé nhìn cái sọt ở sau lưng Xuân Thảo, thậm chí nó còn cao hơn nửa người của cô bé nữa.
"Không nặng sao?"
"Nặng chứ." Xuân Thảo bất giác nói: "Nhưng mà mình đã quen rồi."
Cô bé đã quen với việc hằng ngày đều đeo cái sọt lên núi, đựng một sọt cỏ cho lợn ăn rồi đi về, đúng rồi, lúc đó nhà của bọn học cũng bốc thăm trúng được một con lợn con.
Nhưng mà, công việc chăm sóc con lợn con này, lại thành đất của Xuân Thảo, thậm chí từ sáng cho tới tối cô bé đều ở chung với mấy con lợn con.
Ngay cả đi ngủ cũng không rời xa.
Miên Miên nghe thấy những lời này, cô bé nhìn Xuân Thảo một lát, đột nhiên đã biết nên nói gì là tốt rồi.
Cô bé cảm thấy đối phương quá đáng thương, nhưng cô bé không biết làm sao để giúp đối phương.
Dường như Xuân Thảo đã phát giác được, ánh mắt của cô bé có vẻ trốn tránh, cô bé cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình, mới thời tiết tháng ba, giày của cô bé đã rách rồi, những ngón chân lớn đã lộ ra.
Có hơi khó chịu, cô bé nghĩ chắc chắn Miên Miên đang đồng tình với cô bé, chê cười cô bé.
Ngay cả một đôi giày lành lặn cũng không có.
Cô bé rất buồn, cũng rất tự ti, vẻ mặt ngày càng nóng bừng lên, nội tâm của cô bé đang gào thét, đừng nhìn mình, đừng nhìn mình, đừng nhìn mình mà.
Cô bé càng muốn bỏ chạy, chạy tới một nơi cách xa nơi này.
Có như vậy thì cô bé mới không cần phải đối diện với ánh mắt đồng tình của đối phương.
Nhưng mà, cô bé không thể chạy được, chân của cô bé giống như đã mọc rễ ở đây vây, đã cắm sâu xuống lòng đất.
Cô bé muốn nhìn một lần nữa, nhìn đứa con được mẹ yêu thương, có dáng vẻ như thế nào.
Có như vậy thì cô bé mới biết được, hoá ra, mẹ của cô bé không yêu cô bé.
Miên Miên không biết nên nói gì với một Xuân Thảo như vậy, cô bé muốn giúp Xuân Thảo, nhưng hình như không thể giúp được.