Quý Trường Tranh tỏ vẻ huênh hoang: "Đây không phải bản năng hay sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cũng may Triệu Chấn đã quay trở lại, anh ấy nói với Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh: "Đã hỏi rõ rồi, có thể đổi, đi thôi, tôi dẫn mọi người tới quầy ở trước mặt."
"Máy ảnh rất quý, đều đặt ở trong tủ gương trên lầu ba."
Đợi sau khi tới đó.
Triệu Chấn kêu nhân viên bán hàng lấy máy ảnh ra, một cái vuông vắn, có màu trắng bạc, đằng trước có đôi mắt lớn tròn, có hình dáng hơi giống kính viễn vọng.
Với lại, bên trên cái máy ảnh, còn viết hai chữ.
Hải Âu.
Vừa nhìn là biết chất lượng rất tốt rồi, Thẩm Mỹ Vân rất thích.
Ai mà không thích máy ảnh chứ, cô cũng không ngoại lệ, chỉ là ở thời đại này còn có quá nhiều hạn chế, nhưng bây giờ có cơ hội mua được máy ảnh, cô cũng không muốn bỏ qua.
Thấy cô thích, Triệu Chân liền nói: "Cái máy này ba trăm tám, đắt hơn chiếc xe đạp đó sáu mươi đồng, nếu mọi người thích thì phải trả thêm tiền."
Chuyện này,
Thẩm Mỹ Vân do dự, nói thật thì ba trăm tám quá đắt rồi, đây là cái giá quá đắt.
Cô cũng muốn nói, hay là bỏ đi, vẫn nên trả lại chiếc xe đạp đi.
Kết quả.
Quý Trường Tranh trực tiếp moi tiền ra: "Sáu mươi đúng không? Tiền đây, lớp trưởng anh gói cái máy ảnh này lại giúp chúng tôi đi."
Vừa nhìn thấy động tác này của Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân hốt hoảng, kéo anh: "Ba trăm tám đắt quá rồi, chúng ta đừng mua nữa."
Quý Trường Tranh nói: "Mua, chỉ cần vợ tôi thích là được."
"Không cần nghĩ tới giá cả."
Bởi vì anh biết kiếm tiền.
Lúc Thẩm Mỹ Vân nghe thấy những lời này của Quý Trường Tranh thì trong lòng cô có một cảm giác không nói nên lời.
Kiếp trước cô nghe người ta nói, người đàn ông chỉ chịu tiêu tiền cho một người phụ nữ khi người đàn ông đó thật sự yêu người phụ nữ đó.
Bởi vì đối với người trưởng thành mà nói, đồng tiền mồ hôi nằm ở đâu, tình yêu sẽ nằm ở đó.
Đương nhiên, cách nói này không phải thích hợp với tất cả mọi người, chỉ là đối với những người bình thường mà thôi, đúng là có đạo lý nhất định.
Sau đó Thẩm Mỹ Vân nghĩ kỹ lại vấn đề này, dường như cũng xác thực như vậy, lúc cô và chồng cũ là Triệu Kiến Vũ ly hôn, vốn là có thể ly hôn trong hòa bình.
Nhưng mà, lúc đó cô đang trong giai đoạn lập nghiệp cho đối phương, làm hậu phương vững chắc, quét dọn mọi khó khăn cho đối phương.
Có thể nói là, chồng cũ của cô là Triệu Kiến Vũ có thể thành công lập nghiệp thời kỳ đầu, là nhờ một nửa công lao của Thẩm Mỹ Vân, tới lúc ly hôn, Thẩm Mỹ Vân yêu cầu chia đôi tài sản cho đối phương.
Cô thấy đây là chuyện tất nhiên, trong quy định về luật giải trừ hôn nhân, đừng nói là, lúc đối phương tạo dựng công ty, có một nửa công lao của cô, cho dù là như vậy.
Lúc cô đòi đối phương chia đôi tài sản, Triệu Kiến Vũ vẫn không thể tin được, đã qua nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Mỹ Vân vẫn nhớ vẻ mặt và ánh mắt của đối phương lúc đó.
Có thể nói dùng từ ăn phân để hình dùng.
Có lẽ đối với Triệu Kiến Vũ lúc đó mà nói, còn đáng sợ hơn cả việc ly hôn chính là bị Thẩm Mỹ Vân lấy đi mất một nửa tài sản.
Cho dù đối phương có không bằng lòng, nhưng không ngăn được sự kiên trì của Thẩm Mỹ Vân, và lấy ra chứng cứ đã bỏ công sức nhiều năm ra, công đường thẩm vấn, rồi sau đó chịu sự phán quyết của tòa án.
Lúc này Triệu Kiến Vũ mới đồng ý chia một nửa tài sản cho cô.
Một lần đó, khiến Triệu Kiến Vũ tổn thất nghiêm trọng, cũng khiến hai người họ hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Nhớ lại nhiều chuyện trước đây.
Đột nhiên Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác dường như đã xảy ra lâu lắm rồi, thật ra cô cũng không nhớ rõ tâm lý lúc đó.
Có lẽ đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời của cô.