"Vậy tốt, cơ bản là nuôi nó theo cách này là được rồi, chú ý nhiệt độ nơi này, không được quá thấp, nếu như quá thấp, thì chặn những lỗ thông gió xung quanh chuồng heo lại, chừa lại một lỗ là được rồi."
Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Mỹ Vân nhảy ra khỏi chuồng heo, rồi lại đi xem heo Landrace.
Heo Landrace có hơi ủ rũ.
"Hôm nay phối giống rồi à?"
Nhắc tới chuyện này, Kiều Lệ Hoa không nhịn được bật cười: "Hôm nay Landrace bị một con heo địa phương cưỡng bức."
Thẩm Mỹ Vân lăn ra cười: "Nó chưa làm à?"
Kiều Lệ Hoa ừ một tiếng: "Chân sau của Landrace không có sức, thêm vào đó con heo địa phương đó đã hai tuổi rồi, to béo, Landrace đánh không lại, chỉ đành nằm xuống bị cưỡng bức."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Được rồi, dù thế nào đi nữa, hôm nay hoàn thành việc giao phối là được rồi."
Thấy dáng vẻ tự kỷ đó của Landrace.
Cô cười và nói: "Lần sau sau khi tới ngày bố trí phối giống, đội sản xuất ở dưới công xã, cô cứ làm theo cách cũ, tiến hành rút thăm, rút được đội sản xuất nào, thì để đội sản xuất của họ xua heo nái tới."
Sắp xếp phải ngay ngắn gọn gàng, vốn dĩ chủ nhiệm Lưu còn lo lắng, hôm nay không có thanh niên trí thức Thẩm ở đây, không biết một mình thanh niên trí thức Kiều có làm được không, nghe thấy những lời này, thì lập tức đi về.
Ông ấy và cộng sự Vương ở bên cạnh than thở: "Con người thanh niên trí thức Thẩm đúng là có trách nhiệm, cô ấy mà đi, tôi thật sự không đành lòng."
Đây là lời thật lòng.
Cộng sự Vương cười: "Con người luôn hướng lên cao, nước luôn chảy về đất, cũng là chuyện bình thường, huống hồ chi, thanh niên trí thức Thẩm phải kết hôn, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
Chủ nhiệm Lưu cũng hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, không đành lòng thì vẫn không đành lòng.
"Cũng không biết thanh niên trí thức Thẩm sẽ tới mời tôi uống rượu mừng hay không?"
Ông ấy tự nói một mình, lúc này, cộng sự Vương cũng không trả lời.
Bên đó.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nói xong chuyện chính, thì mở miệng mời Kiều Lệ Hoa: "ngày kia tôi kết hôn, Lệ Hoa cô nhớ tới uống rượu mừng của tôi nha."
Kiều Lệ Hoa chỉ đợi lời mời này của Thẩm Mỹ Vân.
Cô ấy liền nói: " Cho dù cô không mời tôi, tôi cũng sẽ tới uống ké ly rượu mừng đó."
Nói tới đây, trên mặt cô ấy có hơi thất vọng: "Cũng không biết, cả đời này cô có được uống rượu mừng của tôi không nữa."
Lời vừa dứt, Thẩm Mỹ Vân cũng không biết tiếp lời thế nào, cô suy nghĩ một hồi: "Sẽ có, Lệ Hoa cô giỏi như vậy, muốn cưới cô đâu phải chuyện dễ dàng phải không?"
Kiều Lệ Hoa cười, trong lòng cũng đỡ hơn chút.
"Cô đúng là biết cách khen người khác mà."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa nói chuyện xong, thì đi rửa tay, và dẫn Miên Miên cùng đi tìm chủ nhiệm Lưu.
Lúc cô tới đó, theo lý mà nói thì chủ nhiệm Lưu đã tan làm rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa đi, vẫn còn ngồi chờ ở trong phòng làm việc.
Tất nhiên là đang đợi Thẩm Mỹ Vân rồi.
Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô, chủ nhiệm Lưu liền nói: "Tôi biết ngay là thanh niên trí thức Thẩm sẽ tới mà."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Vậy ông tính thật chính xác."
Cô cũng nói thẳng luôn: "Chủ nhiệm Lưu, ngày kia tôi kết hôn rồi, tới lúc làm tiệc rượu, mời ông tới uống ly rượu mừng của tôi."
Chủ nhiệm Lưu đứng dậy, nói với cô: "Tôi đang chờ ly rượu mừng này của cô đây."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Đó là ông coi trọng tôi rồi."
"Chủ nhiệm Lưu cười: "Thanh niên trí thức Thẩm, sau này bất luận cô ở đâu, chỉ cần cô nhớ kỹ, công xã Thắng Lợi của chúng tôi là nhà mẹ đẻ của cô là được rồi."
Lời hứa này cũng coi như không nhẹ.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, nói cảm ơn: "Nhất định là vậy rồi."
Tới lúc rời khỏi công xã, bên phía Quý Trường Tranh cũng đã đón Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần.
Thấy Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi tới.
"Đi thôi Trường Tranh, vợ cậu tới rồi, đủ người rồi."