[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 467 - Chương 467: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 10

 Chương 467: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 10 Chương 467: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 10 Chương 467: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 10

Vừa nói xong, đột nhiên cả phòng đều im lặng.

Thẩm Mỹ Vân từ từ khựng lại một lát, rồi lại thản nhiên nói: "Đúng vậy, anh ấy không có ở đây."

Trường tiểu học ở ngoài đồn trú Mạc Hà.

Trong lúc các học sinh đang học thể dục ở sân thể dục, Quý Minh Viễn ngồi ở trên bậc đá bên cạnh, im lặng nhìn.

Vẻ mặt trước giờ của cậu ta luôn ôn hòa nhã nhặn, lúc này lại có hơi sầu muộn và mơ màng.

Cậu ta tới trường tiểu học bên này làm giáo viên, đã được một thời gian dài rồi, nhưng đây không phải là chuyện cậu ta muốn làm, kỳ lạ là nội tâm của cậu ta, lại luôn có một giọng nói nói với cậu ta.

Quý Minh Viễn cậu nên tới đây, chỉ có tới đây cậu mới bảo vệ Lan Lan trưởng thành được.

Cho nên, cậu ta tới rồi.

Cậu ta từ bỏ mọi thứ tới nói này để làm một giáo viên tiểu học.

Nghĩ tới điều này.

Ánh mắt của Quý Minh Viễn hơi hoài nghi, cuối cùng quy định quy cách trên người Lâm Lan Lan người được mọi người yêu trong đám học sinh.

Cô bé là ánh sáng chói lóa, giống như một mặt trời nhỏ vậy, tỏa ra ánh sáng nhiệt liệt.

Ngay cả những học sinh trong trường cũng thích vây quanh cô bé.

Dường như đã phát hiện ra ánh mắt của Quý Minh Viễn, Lâm Lan Lan cầm lấy con diều, quay đầu hướng về nụ cười rạng rỡ của Quý Minh Viễn: "Anh Quý ơi, để em thả diều cho anh coi nha."

Cô bé mới có một con diều mới, có hình con bướm, màu đỏ chói vô cùng đẹp, vừa cầm tới trường học đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người rồi.

Quý Minh Viễn khựng lại, gật đầu tỏ vẻ đang cười.

Bên đó Lâm Lan Lan nhận được sự khích lệ ngày càng muốn được biểu hiện trước mặt Quý Minh Viễn, cô bé cầm dây diều, chạy theo hướng của gió.

Gió thổi con diều bay lên bầu trời, Lâm Lan Lan mừng rỡ hét lớn, hô hào về hướng Quý Minh Viễn: "Anh Quý, anh coi đi, anh coi đi, diều bay lên trời rồi kìa."

Giọng điệu tỏ vẻ vô cùng vui mừng, dường như muốn chia sẻ niềm vui đó với Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn ừ một tiếng.

Bên đó, Lâm Lan Lan chạy theo con diều, đằng sau có một đám bạn nhỏ chạy theo, con diều bay càng ngày càng cao, một lúc sau thì bị gió thôi bay mắc trên cây lớn, không thể xuống được.

Chuyện này.

Nhìn thấy con diều mình thích bị mắc kẹt, Lâm Lan Lan liền muốn khóc: "Con diều, con diều của em."

Những học sinh bên cạnh muốn an ủi cô bé, nhưng đều bị Lâm Lan Lan đẩy ra.

Cô bé chạy tới trước mặt Quý Minh Viễn, trong vành mắt đọng một giọt nước mắt: "Anh Quý ơi, con diều của em, con diều của em bị mắc trên cây rồi."

"Anh có thể giúp em lấy xuống được không?"

Trong mắt của Lâm Lan Lan, Quý Minh Viễn không việc gì không làm được.

Thật ra Quý Minh Viễn có hơi sợ cao, cậu ta vốn định từ chối, nhưng sau khi nghe Lâm Lan Lan nói xong.

Câu nói từ chối, lại trở thành: "Được."

Trước giờ cậu ta đối với yêu cầu của Lâm Lan Lan, luôn xin gì được nấy, chưa bao giờ từ chối.

Vì vậy, Quý Minh Viễn luôn nghe lời của Lâm Lan Lan.

Nhìn thấy Quý Minh Viễn đồng ý với mình rồi, Lâm Lan Lan vui tới mức khóc thút thít: "Anh Quý ơi, anh thật tốt, nếu em mà không có anh, em không biết phải làm sao mới được nữa."

Lời vừa dứt.

Quý Minh Viễn gặng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Cậu ta ừ một tiếng, ngay lập tức nhướng người coi cái cây đó cao mấy tầng lầu, sau khi chuẩn bị xong tâm lý, lúc này mới sờ vào tán cây, bắt đầu chặng đường trèo lên trên.

Lúc cậu ta trèo lên.

Những học sinh đứng ở dưới vỗ tay: "Thầy giáo Quý giỏi quá đi."

"Thầy giáo Quý thật sự nghe lời của Lan Lan."

Nghe nói vậy, theo phản xạ có điều kiện Lâm Lan Lan rất huênh hoang : "Anh Quý thương tôi nhất."

Cho nên, Anh Quý căn bản không hề từ chối yêu cầu của cô bé.

Ngay lúc cô bé đang cười đắc ý, thì Quý Minh Viễn ở trên cây, đạp hụt chân.

Bình Luận (0)
Comment