Nhìn thấy vị tổ tông này đã bị đè xuống rồi, sĩ quan hậu cần không thể không giơ ngón tay cái lên với Trần Viễn, nếu không thì sao phải cần anh vợ tới cơ chứ.
Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhưng mà, tuy rằng Quý Trường Tranh đã tạm đầu hàng, nhưng sĩ quan hậu cần cũng không muốn ở trong phòng này nữa.
Nên đề nghị.
"Đoàn trưởng Trần, tôi và cậu đổi chỗ cho nhau đi, tôi ở một phòng với tham mưu Chu."
Trần Nguyên suy nghĩ một lúc: "Được, vậy anh qua đó đi."
Anh ấy ôm chăn đi qua.
Nhưng mà, anh ấy không ngờ rằng đây lại là một quyết định khiến anh ấy hối hận nhất.
Quý Trường Tranh nằm xuống lúc mười một giờ.
Mười hai giờ rưỡi: "Anh, anh ngủ chưa?"
Một giờ rưỡi: "Lúc trước khi kết hôn, anh có lo lắng không?"
"Mà thôi không hỏi anh, người độc thân như anh, đương nhiên không biết rồi."
Hai giờ rưỡi: "Sao trời vẫn chưa sáng?"
Ba giờ rưỡi: "Có phải cái đồng hồ này có vấn đề gì rồi không nhỉ, tại sao thời gian trôi qua chậm thế nhỉ?"
Bốn giờ rưỡi: "Đã bốn giờ rưỡi rồi, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, có phải trời hôm nay âm u không, cho nên không muốn tôi kết hôn?"
"Hôm nay liệu trời có sáng không? Lẽ nào ông trời không muốn để tôi kết hôn sao? Cho nên cố ý tối trời?
Trần Nguyên thật sự không chịu nổi nữa ngồi bật dậy chỉ vào bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ: "Không phải chứ Quý Trường Tranh, tôi xin cậu đi soi gương đi, xem mặt cậu lớn bằng chừng nào, lớn đến mức bầu trời không sáng luôn rồi, còn bảo ông trời không muốn để cậu kết hôn, cố ý tối trời? Sao cậu không nói mình là ông trời luôn đi?"
Được rồi.
Quý Trường Tranh bị trút cho một trận, yên lặng triệt để, trùm chăn lại, trằn trọc không nói nữa.
Nhưng anh lấy đèn pin soi vào đồng hồ dưới tấm chăn.
Kim đồng hồ đang chuyển động, không hư, nhưng thời gian trôi qua rất chậm.
Thật sự rất chậm.
Quý Trường Tranh không nhịn được muốn thở dài, Trần Viễn ở bên kia: "Cậu dám nói thêm một chữ nào thì đừng trách tôi không gả em gái cho cậu."
Quý Trường Tranh: "..."
Ngậm miệng ngay lập tức.
Cho đến hơn sáu giờ sáng, khi bầu trời tờ mờ sáng, Quý Trường Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy gần rõ rồi.
Anh ta lập tức mặc quần áo vào, vội vàng chạy xuống dưới nhà khách như một con khỉ.
Không quên lấy ra tất cả những bông hoa đỏ lớn mà hôm qua mua được, vòng chúng xung quanh phía trước và phía sau xe jeep, thắt nơ con bướm, buộc bông hoa đỏ lớn lên vị trí đầu xe.
Quý Trường Tranh đứng ngay trước đầu xe cẩn thận ngắm nghía: "Không lệch chút nào, màu đỏ tươi đẹp thật."
Bị động tĩnh đánh thức, ba người Trần Viễn, sĩ quan hậu cần, tham mưu Chu đứng dưới cửa sổ nhìn Quý Trường Tranh đang lầm bầm lầu bầu nói cười một mình.
Ba người: "..."
"Quý Trường Tranh này có phải điên rồi không?"
Sĩ quan hậu cần ngáp một cái: "Cũng dễ hiểu thôi, cậu nhóc này lần đầu tiên kết hôn, sốt ruột lo lắng."
Thật là chưa từng trải sự đời.
"Được rồi, vẫn còn sớm, chúng ta ngủ một lát đi."
Đương nhiên, muốn ngủ là điều không thể, họ vừa nằm xuống thì người phiền phức Quý Trường Tranh này lại lên đến.
"Sĩ quan hậu cần, anh đi xem giúp tôi bông hoa đỏ của tôi có bị buộc lệch không?"
Sĩ quan hậu cần mệt mỏi ở trên giường bò dậy: "Sao cậu không đi tìm anh vợ của cậu đi?"
Quý Trường Tranh: "Anh vợ dọa tôi, không gả em gái cho tôi".
Sở ty trưởng: "..."
Thôi rồi, anh ấy chính là kẻ thay thế.
Anh ấy cười khẩy một tiếng: "Quý Trường Tranh may mà đời này cậu chỉ kết hôn một lần, nhưng nếu như cậu cưới thêm lần nữa, nếu như tôi đi còn theo cậu, tôi sẽ mang họ cậu luôn."
Quý Trường Tranh: "Phủi phui, không chấp nhất lời nói trẻ con, Quý Trường Tranh tôi đời này chỉ kết hôn một lần, sẽ không kết hôn lần thứ hai."
Nhìn dáng vẻ điên rồ của Quý Trường Tranh, sĩ quan hậu cần thở dài: "Đi thôi, tôi xuống đó với cậu."
Thật sự muốn lấy mạng tôi đây mà.