Vì thế một loạt câu hỏi mới lại bắt đầu.
"Xin hỏi chú rể sĩ quan, sau khi kết hôn thì ai kiếm tiền?"
"Tôi kiếm tiền"
"Ai nấu cơm?
"Tôi nấu cơm."
"Ai rửa bát?"
"Tôi rửa bát."
"Được lắm chú rể sĩ quan, anh phải nhớ hết những lời hôm nay đã nói, sau này cần phải đối xử với cô dâu thật tốt."
Quý Trường Tranh ngẩng đầu: "Tất nhiên."
"Tất cả câu hỏi của chúng tôi đã trả lời xong, anh cũng đủ tư cách, nhưng..."
Kiều Lệ Hoa đổi chủ đề: "Chú rể sĩ quan, tôi muốn hỏi anh, anh đưa kẹo ở cửa thứ nhất, đưa tiền ở cửa thứ hai vậy anh đưa gì ở cửa thứ ba?"
Tới rồi.
Tới rồi.
Vấn đề này cuối cùng cũng đến.
Kiều Lệ Hoa vừa hỏi, ba người Trần Viễn, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu bên ngoài phấn chấn lên, đều đồng loạt nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Muốn nhìn trò hề của người này.
Trước đó Trần Viễn đã lột sạch của anh.
Ba cái gói to đều thu hết.
Dường như Quý Trường Tranh không chú ý tới ánh mắt xem trò vui của mọi người, anh bình tĩnh hỏi người trong phòng: "Mấy người đều là nữ đồng chí, tôi lấy dầu vỏ sò ra được không?"
Ở Mạc Hà, dầu vỏ sò là thứ khan hiếm nhất cũng là thứ phụ nữ yêu thích nhất, vì phải đi làm vào mùa đông lạnh lẽo.
Tay dễ bị nứt nẻ do trời đông lạnh, có dầu vỏ sò là điều hoàn hảo cho chị em.
Thứ này dù không đến một xu nhưng dùng rất nhanh, lấy một ít, chỉ mấy ngày đã dùng hết.
Nếu mua mãi cùng đau lòng.
Vì thế, nghe Quý Trình Tranh nói, nhóm nữ thanh niên trong phòng đều không khỏi nhướng tai lên: "Dầu vỏ sò sao?"
Thấy nhóm nữ thanh niên trí thức này nhanh chóng lại thất bại.
Trần Viễn khẽ ho một tiếng: "Mọi người chú ý một chút, ba túi to của Quý Trường Tranh đều bị tôi tịch thu. Hiện tại cậu ta nói với mọi người đều hứa suông. Là lừa ngừa đó nên mọi người không thể tin cậu ta được."
Anh cả Trần Viễn đang cố gắng kê đá trên đường lấy vợ của Quý Trường Tranh.
Nhóm nữ thanh niên trí thức bên trong lưỡng lự: "Đúng rồi, nếu anh hứa suông thì không thể mở cửa."
Quý Trường Tranh nói: "Tôi không lừa người."
Nói xong, anh trực tiếp cởi áo bên ngoài, cởi ra mới biết trên áo có một dải dầu vỏ sò dính chặt, hơn nữa còn nhiều hơn một dải, phải đến ba, bốn, năm dải.
Một dải có ít nhất mười hộp dầu vỏ sò, treo như tua rua.
Mọi người đều bị kinh ngạc.
Mẹ nó!
Không phải chứ?
Kết hôn còn có thể như thế?
Không nói tới người khác, Trần Viễn cũng sững sờ: "Quý Trường Tranh, cậu giấu khi nào?"
Trong quần áo anh còn giấu đồ, ai mà biết chứ?
Bọn họ đều ở cùng Quý Trường Tranh.
Chưa từng thấy anh hành động thế.
Quý Trường Tranh nói: "Tối hôm qua mấy người đã ngủ nhưng tôi không ngủ được."
"Nên đã suy nghĩ."
Trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh anh đi cưới Mỹ Vân.
Anh đã tới nhà họ Trần nhiều lần, biết bao nhiêu cửa. Anh nắm rõ, nhà họ Trần có ba cửa.
Có một cái sân trong cửa lớn, nhà chính một cửa và một cửa phòng Mỹ Vân.
Có ba cửa nên anh nghĩ sẽ có nhiều phương thức ngăn cửa nên cuối cùng chọn ba cách.
Cửa thứ nhất là nơi đông người, đông nhất nên sẽ cho kẹo.
Cửa thứ hai có thể là người thân của Mỹ Vân, tiền chắc chắn được.
Cửa thứ ba sẽ là bạn bè của Mỹ Vân, là các cô gái trẻ.
Tặng dầu vỏ sò, tất nhiên anh không nhắc tới bên trong còn kem dưỡng da nữa.
Đó là chiêu cứu mạng cuối cùng. Nhưng xem tình hình trước mắt thì dường như không cần dùng.
Bởi vì anh lấy ra năm dải dầu vỏ sò này đã khiến mọi người chấn động.
Quý Trường Tranh bình tĩnh xé ra năm mảnh vải, dải dầu vỏ sò, động tác nhanh chóng.
Trên cánh tay có năm dải, mỗi dải đều dài.
Trần Viễn: "..."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Tham mưu Chu: "..."
Tham mưu Chu không khỏi hỏi một câu: "Anh còn giấu bao nhiêu chiêu nữa?"
Không phải bọn họ đều ở bên cạnh anh sao, lại không nhận ra được.