Chị dâu Thẩm không khỏi hoảng hốt: "Chắc chắn là con nói bậy, Kiến Minh nhà bác rất ngoan."
Chị ta chưa dứt lời đã phải đối diện với ánh mắt như lưỡi dao của Thẩm Mỹ Vân, đối phương còn thuận thế giơ chổi lông gà lên.
Chị ta run rẩy, vô thức tránh đi, kết quả phát hiện, mình bị hớ, Trầm Mỹ Vân vốn không có ý định đánh mình.
Mất mặt quá.
Chị dâu Thẩm khó chịu muốn chết.
"Con cố ý nói như vậy là để trả thù Kiến Minh nhà bác chứ gì."
Thẩm Mỹ Vân nói bằng giọng thâm ý: "Nếu bác không chịu về, cháu cam đoan sau khi chuyện này bại lộ, kết cục của Thẩm Kiến Minh sẽ thảm hơn nhà cháu nhiều."
Đó là sự thật.
Đương nhiên cô không ngại để Thẩm Kiến Minh sớm nhận được báo ứng.
Chị dâu Thẩm nhất thời không dám quả quyết như trước nữa, cũng không dám nhắc tới chuyện dắt mối cho Thẩm Mỹ Vân.
Chị ta vội vàng hoảng hốt rời đi, trước khi đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gia chủ đã dặn.
Vốn không muốn mở miệng, nhưng sợ về bị mắng.
Chị ta quay đầu bổ sung một câu: "Hoài Sơn, dù sao nhà anh cũng sắp có chuyện, gia sản phong phú, anh cả của anh bảo anh mau dọn về nhà cũ, tránh để người ta dòm ngó."
Chị ta vừa dứt lời.
Sắc mặt Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà tái mét, nhà họ còn đang yên ổn, chưa gì đã bị ngồi lên đầu rồi.
Thẩm Mỹ Vân thì trực tiếp hơn nhiều, cô vớ lấy cái chậu tráng men trên bệ rửa mặt, thẳng tay hắt ra ngoài.
"Cút!"
Chị dâu Thẩm lãnh nguyên một chậu nước lạnh, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi qua, chị ta rét đến độ hàm răng va vào nhau kêu lập cập, bắt đầu run như cầy sấy.
Chị ta vừa định quay đầu lại mắng, Thẩm Mỹ Vân bất hiếu với trưởng bối!
Kết quả là, rầm một tiếng, Thẩm Mỹ Vân dứt khoát đóng cửa lại.
Thậm chí không thèm nhìn ra ngoài.
Chị dâu Thẩm: "..."
*
Người ngoài đi rồi, trong nhà.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà ngạc nhiên nhìn con gái mình.
Thật sự là con gái họ đã thay đổi quá nhiều.
Ngược lại, Miên Miên chắp tay lại bắt đầu vỗ: "Mẹ giỏi quá, mẹ khí phách, mẹ lợi hại nhất."
Âm thanh này lập tức phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu Miên Miên, nói với ba mẹ cô: "Ba mẹ, ba mẹ cũng thấy con tốt hơn nhiều rồi, con không thể không cứng rắn lên."
Cô mà không cứng rắn thì cô sẽ không bảo vệ được Miên Miên của mình.
Cô không cứng rắn thì cô sẽ không bảo vệ được ba mẹ của mình.
Cô cũng không có ý định che giấu tính cách chân thật của mình ở trước mặt ba mẹ.
Tương lai còn dài, cô không thể cứ giả làm mỹ nhân ngu ngốc yếu ớt mãi được.
Cô vừa dứt lời, mắt Trần Thu Hà cay cay, bà ấy quay đầu gạt lệ.
Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn chăm chú nhìn con gái của mình một lát, muốn xoa đầu cô, lại đột nhiên bất lực buông tay, thở dài: "Như vậy cũng tốt."
Dù họ có mệnh hệ gì.
Con gái cũng có thể tự bảo vệ mình.
Thẩm Mỹ Vân thấy ba không nhìn mình nữa, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó lại thấy ba mẹ đồng thời nhíu mày nhìn Miên Miên.
"Sao đứa nhỏ này lại thay quần áo?" Nói xong mới ý thức được đây vốn không phải là trọng điểm, trọng điểm là...
"Con đón đứa bé này về, đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Sau khi Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nhìn thấy Miên Miên, họ không có chút niềm vui đoàn tụ nào.
Miên Miên nhạy cảm nhận ra điểm này, cô bé lén trốn sau lưng Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hô một câu: "Ông bà ngoại."
Họ không thích mình.
Thẩm Mỹ Vân vỗ tay con gái an ủi, cô không trực tiếp trả lời vấn đề này.
Mà dùng hành động thực tế hỏi ngược lại một câu.
"Ba mẹ, có phải ba mẹ đang lo không có chỗ cất đồ đạc trong nhà không?"
Nếu gặp rủi ro thì đồ tốt trong nhà chắc chắn sẽ không giữ lại được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chị dâu Thẩm tới cửa.
Nhà họ có rất nhiều vấn đề và chỉ có thể giải quyết từng vấn đề một.
Cô vừa dứt lời.