Quý Trường Tranh không phải Thẩm Hoài Sơn hay Trần Thu Hà, cô có thịt nhưng không tiện lấy ra.
Ít nhất Thẩm Mỹ Vân bây giờ không hoàn toàn tin tưởng Quý Trường Tranh.
Vì vậy, việc ăn thịt đã trở thành một điều khó khăn.
Quý Trường Tranh nghe được lời Thẩm Mỹ Vân nói, trong lòng có chút buồn bực, nhưng đó là sự thật, quân đội hiện tại không có thịt, sĩ quan hậu cần ưu sầu đến rụng cả tóc.
Thực tế, hy vọng ăn thịt của mọi người đều đặt vào Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh thở dài: "Anh sẽ dành thời gian đến thành phố Mặc Hà vào một ngày nào đó, sớm đến hợp tác xã cung ứng xem có thể mua được chút thịt ở đó không."
Anh cũng không ngờ tới sau khi cưới vợ mình lại không được ăn thịt.
Thật là một người chồng thất bại!
Thẩm Mỹ Vân: "Đừng - đừng vội. Khi chúng ta rời đi, chẳng phải mẹ em đã chuẩn bị thịt xông khói, cá muối và trứng cho chúng ta sao? Trước cứ ăn ở nhà đi, rồi chúng ta nói sau."
May mắn mẹ cô đã chu đáo, giả vờ nói thịt xông khói là con mồi được cậu Trần Hà Đường bắt được trên núi.
Cá muối là thứ trước đó được bắt ở hố băng, sau khi bắt được không ăn hết nên để bên ngoài, khi lấy ra nhìn không bắt mắt, có thể tìm ra nguồn gốc.
Đến mức Trần Thu Hà nóng lòng muốn chuyển tất cả những thứ này cho Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh nghe xong càng buồn bực hơn.
Anh còn cần sự tiếp tế từ ba mẹ vợ, anh thật tệ.
Thẩm Mỹ Vân vừa thấy vẻ mặt của anh, liền biết anh đang suy nghĩ gì liền an ủi: "Không phải lỗi của anh, là do hợp tác xã cung ứng không có đồ. Cho dù có tiền và phiếu cũng không mua được."
"Đi mua thứ khác đi, củi, gạo, dầu, muối, nước tương, giấm và trà. Ở nhà không có gì cả."
Cũng chỉ có thể như vậy, lần sau khi mua thứ gì đó, Quý Trường Tranh rất chịu chi, trực tiếp mua loại có tiêu chuẩn cao nhất ở trong sổ lương thực.
Lên kế hoạch mua tất cả chúng cùng một lúc.
Sau khi rời khỏi hợp tác xã cung ứng, trên người Quý Trường Tranh gần như đầy rẫy những nhu yếu phẩm hàng ngày, trong đó có một túi bột Phú Cường, nửa túi gạo trắng hảo hạng và bột mì.
Những người xếp hàng không khỏi nhìn sang.
"Tiểu đoàn trưởng Quý, anh mua nhiều đồ như vậy luôn à?"
Quý Trường Tranh: "Không còn cách nào khác, vừa mới có gia đình nhỏ, tất cả đều cần thiết."
Giọng điệu tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không giấu được ý muốn khoe khoang!
Anh! Qúy Trường Tranh! Lập gia đình!
Những thứ mua bây giờ đều là đồ dùng trong nhà nên cảm giác hoàn toàn khác phải không?
Đó là nhà của anh và Thẩm Mỹ Vân, là nhà của Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không khỏi ôm trán: "Quý Trường Tranh, xin anh hãy kiềm chế."
Quý Trường Tranh nói: "Anh lập gia đình tất nhiên muốn cho tất cả mọi người đều biết."
Triệu Xuân Lan nghe xong liền tiến tới nói: "Mỹ Vân, em phải thông cảm với tâm tư thích khoe khoang của đàn ông mới cưới, sau khi chuyện mới mẻ này qua đi thì sẽ ổn thôi."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười xòe tay ra: "Đành vậy thôi."
Đang nói chuyện thì con trai của Triệu Xuân Lan đi tới, chính là Chu Thanh Tùng mới từ bên ngoài về, dáng người nhỏ nhắn thẳng tắp, thoạt nhìn có chút cứng nhắc.
Lão cán bộ này bây giờ tựa hồ tâm tình không tốt lắm, khuôn mặt ỉu xìu, ngay cả cây côn trong tay cũng không có hứng thú.
Điều này khiến Triệu Xuân Lan nhìn thấy liền tức giận, đập tay đánh xuống "Sao vậy? Trông như ai đang thiếu tiền con vậy, nhìn không có chút tinh thần nào?"
Chu Thanh Tùng đã quen với việc bị đánh, khi ngẩng đầu lên phát hiện xung quanh mẹ mình có rất nhiều người, cậu bé cảm thấy có chút xấu hổ, mím môi, thấp giọng kêu lên.
"Mẹ-"
Đứa trẻ mình sinh ra, nhìn biểu cảm là cũng biết cần phải làm gì.
"Được rồi, lần sau mẹ sẽ không nói con ở bên ngoài nữa, để giữ chút thể diện cho con."
Câu nói này khiến Chu Thanh Tùng càng xấu hổ hơn, cúi đầu nhìn ngón chân.