Nếu như đưa Lan Lan đi, vậy chắc phải giống như đang đòi mạng cô ta sao?
Triệu Xuân Lan: "Nếu như cô không chịu đưa Lâm Lan Lan đi, vậy cô dựa vào cái gì muốn đi đòi Thẩm Miên Miên của người ta lại? Con bé Thẩm Miên Miên ở chỗ Thẩm Mỹ Vân, ăn, dùng đều là thứ tốt nhất, hơn nữa còn độc nhất vô nhị, trở về chỗ cô làm cái gì? Mỗi ngày nhìn cô và Lâm Lan Lan mẹ con thâm tình sao?"
Lời này quá mức sắc bén.
Hơn nữa lập tức đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Cũng khiến sắc mặt Lý Tú Cầm trong chốc trở nên trắng bệch: "Không phải, tôi..."
"Tôi không có ý này."
"Vậy cô có ý gì đây?"
Con người Triệu Xuân Lan này trở nên sắc bén, khiến Lý Tú Cầm không chống đỡ được, cô ta liền đau thương khóc lóc ầm ĩ: "Lan Lan cũng là sinh mạng của tôi, cũng là một tay phân một tay nước tiểu do tôi nuôi lớn."
"Cho nên, Miên Miên chính là đứa nên hy sinh? Con bé trở về phải nhìn người mẹ ruột của mình hòa thuận vui vẻ ở bên con tu hú chiếm chỗ chim khách đó sao, sau đó, đứa gọi là con gái ruột như con bé phải ở bên cạnh ngưỡng mộ? Lý Tú Cầm, không người biết còn tưởng rằng cô là mẹ ruột của Lâm Lan Lan..."
Lời này nói đến mức Lý Tú Cầm ngay cả khóc cũng quên khóc rồi: "Nhưng mà mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, Xuân Lan cô nói hay lắm, nếu là cô..."
Triệu Xuân Lan ngắt lời cô ta: "Nếu như là tôi, chuyện đầu tiên tôi làm trước khi con gái ruột của tôi trở về, chính là trả cái đồ giả đó đi, từ đầu đến thì vứt lại chỗ đó, còn về người năm đó hại mẹ con tôi chia xe, haha, bà đây không tiễn cô ta đến địa ngục, thì coi như bà đây thua."
Đột nhiên nghe thấy lời nói này, Lý Tú Cầm không dám tin mà ngẩng đầu lên: "Xuân Lan, cô thật tàn nhẫn."
"Đứa bé kia cho dù là giả, nhưng đối phương cũng là do cô một tay nuôi lớn mà."
Côn trùng mùa hè không thể thảo luận về băng.
Triệu Xuân Lan mắng một câu: "Đồ ngu."
Quay đầu nhìn về phía Chu tham mưu, quát: "Tiễn khách, Chu Nghiêu Sơn, hễ mà anh dám đồng ý với người họ Lâm, tôi sẽ cho anh cút đi sống cùng với kẻ họ lâm đó, đừng hòng leo lên giường của tôi!"
Cái này...
Chu tham mưu cũng không ngờ tới, ngọn lửa chiến tranh giữa phụ nữ với nhau vậy mà lại lan đến trên người anh ta.
Anh ấy nhất thời trở nên sốt sắng, nhìn về phía Lâm Chung Quốc nói: "Chung Quốc, anh cũng nhìn thấy rồi, nhà có con cọp cái thực sự là hữu tâm vô lực."
"Việc này tôi thực sự không giúp được, anh tìm người khác đi."
Được rồi.
Đã nói đến mức này rồi, Lâm Chung Quốc có thể nói thế nào nữa.
Khuôn mặt anh ta bứt rứt, không chỉ không thể oán giận, mà còn phải an ủi lại đối phương: "Đúng thật là liên lụy anh rồi, thật ngại quá, lão Chu."
"Không sao, là tôi không giúp được việc, anh đừng trách tôi là được."
Những người đàn ông ở đây còn cần mặt mũi, nhìn đến Triệu Xuân Lan bĩu môi một trận.
"Anh còn không tiễn bọn họ đi, tối nay anh ngay cả cơm cũng không có mà ăn."
Lần này, Chu tham mưu làm ra động tác mời, Lâm Chung Quốc không còn cách nào, chỉ có thể quay đầu rời đi, còn không quên dẫn vợ rời đi.
Đây thật sự là đầy lòng tự tin mà đến, rồi thất vọng tràn trề mà quay trở về.
Không, là ảo não rời khỏi.
Lâm Lan Lan cũng không ngờ rằng, người bà tương lai của cô bé đó, lúc trẻ vậy mà lại ác độc, đanh đá như vậy.
Đây quả thực là không thể hiểu nổi mà!
Cô bé cứ như bó cải thìa vậy, đồng tình nhìn về phía Chu Thanh Tùng, muốn nói chuyện với Chu Thanh Tùng, nhưng không biết làm thế nào với cục gỗ Chu Thanh Tùng đó.
Vậy mà lại một chút phản ứng cũng không có.
Mắt cô bé đã sắp co giật rồi, kết quả đối phương không hề liếc mắt nhìn cô bé một cái, như đi vào cõi thần tiên rồi.
Lâm Lan Lan tức tối gần chết.
Chỉ có thể khóc sướt mướt theo ba mẹ rời đi.
Bọn họ vừa đi.