Quý Trường Tranh không nhịn được cười, sờ sờ đầu: "Được rồi, đừng đau lòng nữa, kết hôn là chuyện chỉ có một lần trong đời, đương nhiên không thể để lại nuối tiếc."
"Huống hồ gì, hàng tháng anh vẫn kiếm được tiền, chờ có thông báo thăng chức, trợ cấp tiền lương của anh còn được tăng lên, sau này tháng nào cũng giao hết cho em, số tiền bỏ ra này sẽ kiếm lại được thôi."
Không thể không nói, Quý Trường Tranh là người biết an ủi người khác.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, ít nhiều gì trong lòng cũng dễ chịu đôi chút: "Cũng may mà một đời chỉ kết hôn một lần, nếu không chỉ kết hôn thôi cũng có thể phá sản."
"Nói nhảm, hôn nhân sao lại có thể dẫn đến phá sản được? Kết hôn gắn kết hai người lại với nhau, là thêm suất đinh, là thêm của cải, dù tiêu tiền thế nào chăng nữa cũng là chuyện nên làm."
Trước mặt Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không những nhiều lời mà còn đứt quãng: "Ngoài cuốn sổ tiết kiệm này còn có hai con cá đỏ dạ, đây là của mẹ anh cho em, nói là quà gặp mặt, trước đây lúc kết hôn, cá đỏ dạ bắt mắt quá, cho nên anh không lấy ra."
Nhìn thấy hai con cá đỏ dạ đó, Thẩm Mỹ Vân thực sự kinh ngạc, cô nhận lấy, dùng răng cắn thử, còn để lại dấu răng trên bề mặt.
"Mẹ chồng em hào phóng quá."
Không phải cô chưa từng nhìn thấy cá đỏ dạ, ở trong Bào Bào cũng có một con, đó là của hồi môn mẹ cô tặng cho cô, nhưng con cá đỏ dạ đó không chất lượng bằng con này.
Thứ mà Quý Trường Tranh tặng cho cho dù là chất lượng hay bảo quản đều là thứ có giá trị.
Nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, Quý Trường Tranh không nhịn được cười: "Cái này đã hào phóng rồi sao, vậy là em không biết trong tay mẹ anh có biết bao nhiêu thứ tốt rồi."
"Chờ anh đưa em về nhà rồi, đến lúc đó chắc chắn mẹ anh sẽ lấy cho em thứ tốt."
Lần này Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Tại sao?"
"Mẹ anh thích người có dáng vẻ xinh đẹp, mặt mày em xinh đẹp, bà ấy sẽ thích, một khi bà ấy thích thì thích bà ấy sẽ moi cả vốn ra cho."
Nói ra thì, anh thích Mỹ Vân, ít nhiều gì cũng là di truyền tính cách của mẹ anh, dù sao, mẹ của anh thích người xinh đẹp.
Anh cũng thích người xinh đẹp.
Hơn nữa còn thuộc kiểu, yêu Mỹ Vân từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy rất ngạc nhiên: "Vậy di truyền của anh cũng tốt thiệt ha."
Quý Trường Tranh: "Đúng rồi, cả nhà chỉ có mình anh giống mẹ thôi."
Thế cho nên từ khi còn nhỏ, mẹ anh đã thiên vị anh đôi chút.
Ai bảo anh tốt số chứ.
Thật sự là không biết ngượng.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nhéo cánh tay anh một cái: "Được rồi, đi làm nhanh đi."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Anh đã đưa tiền tiết kiệm và cá đỏ dạ cho em rồi, tiền lẻ và chi phiếu đều để ở trong ngăn kéo, em xem muốn mua gì thì cứ lấy tiền ở đó là được, nếu như không đủ thì nói với anh, anh sẽ nghĩ cách."
Hình như không có chuyện không có đủ tiền.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nhìn Quý Trường Tranh đang nói dông nói dài, không chịu được nói rằng: "Quý Trường Tranh, anh trước giờ chưa từng nói dông dài như vậy bên ngoài mà?"
Tại sao anh ở đây lại nói mãi không dứt vậy nhỉ.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Anh chỉ thích nói chuyện với em thôi." Cũng không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Mỹ Vân, anh lại cảm thấy vui vẻ.
Nhìn thấy cô, dường như có rất nhiều chuyện không thể nói hết.
Nhìn thấy người này lại bắt đầu, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được đẩy anh ra ngoài: "Mau đi làm đi thôi, em sẽ đến hợp tác xã cung ứng và trạm thức ăn xem xem, nếu có gì phù hợp thì em sẽ mua, tối ngày mai sẽ đón họ qua đây ăn bữa cơm chuyển nhà."
Quý Trường Tranh đương nhiên đồng ý.
Chờ Quý Trường Tranh đi rồi, Thẩm Mỹ Vân tắm rửa xong, rót một cốc nước ấm uống hết, rồi mới ngồi xuống trên băng ghế dài.
Nhìn bát cháo, bánh ngô hấp và dưa chua trên bàn.
Cầm thìa chậm rãi hớp một ngụm cháo, còn cho thêm đường nữa!
Ngọt quá!