Vừa nói ra, ánh mắt mấy người Thẩm Mỹ Vân đều sáng ngời, hành lá là món ngon đấy, mặc kệ là xào rau hay là cán bột làm bánh bao, thì đều không thiếu thứ này được.
"Được rồi, cảm ơn cô nhiều đồng chí Tiền."
"Không có gì, nhưng mà mọi người đừng có nói ra ngoài, là tôi bảo mọi người đi trạm đồ ăn đấy."
Nếu không, chuyện này có khác gì tự đào góc tường nhà mình, rồi đem tặng cho người khác chứ?
Triệu Xuân Lan: "Đã hiểu đã hiểu."
Sau khi đoàn người Thẩm Mỹ Vân đi ra hợp tác xã cung ứng, thì định đi thẳng đến trạm đồ ăn, nhưng trạm đồ ăn lại cách xa khu nhà dân.
Hơn nữa cũng không có xe, cần tự mình đi bộ qua.
Người lớn thì còn ổn, vấn đề là Thẩm Mỹ Vân còn dẫn theo Miên Miên, cô bé mới năm tuổi, chưa chắc có thể đi nổi con đường dài như vậy.
"Mỹ Vân, cô có muốn đưa Miên Miên về trước không? Đại Nhạc nhà tôi đang ở nhà trông Nhị Nhạc đấy, cô đưa con bé đến nhà tôi đi, ít ra cũng có người chăm sóc."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Miên Miên, con muốn cùng mẹ đi đến trạm đồ ăn, hay là đi tìm anh Đại Nhạc chơi?"
Đây cũng là vì trải qua lần tiếp xúc lúc trước, Miên Miên không có phản ứng đặc thù gì với Chu Thanh Tùng, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới dám yên tâm, để Miên Miên đi tìm Chu Thanh Tùng chơi.
Hơn nữa, còn có một điểm là mấy ngày nay, cô cũng quen thuộc với Triệu Xuân Lan, hiểu biết tính tình của đối phương, biết tính Triệu Xuân Lan không xấu, hơn nữa dù nhìn có vẻ hung hăng, nhưng thật ra lại là người tinh tế.
Chỉ cần Triệu Xuân Lan không chết, thì ít nhất trước khi Chu Thanh Tùng trưởng thành, anh ta sẽ không gây được chuyện lớn gì.
Dù sao, có người làm mẹ là Triệu Xuân Lan khống chế.
Có điều kiện tiên quyết này, Thẩm Mỹ Vân mới dám nói như vậy.
Miên Miên suy nghĩ một lát, so với Chu Thanh Tùng, cô bé càng thích ở cùng mẹ hơn.
Cô bé mím môi thấp giọng nói: "Muốn đi cùng mẹ ạ, Miên Miên rất ngoan, biết tự đi đường, không cần mẹ ôm, hơn nữa mẹ đi nhanh, Miên Miên cũng có thể đuổi kịp."
Trời ơi nhìn cô bé kìa.
Cô bé này ngoan quá đi mất.
Triệu Xuân Lan và Trầm Thu Mai thấy vậy, đều đỏ mắt hâm mộ: "Dẫn con bé theo đi, con bé vừa ngoan lại không quậy phá, không giống đứa nhóc nhà tôi, dẫn nó đến trạm đồ ăn cùng hợp tác xã cung ứng, nó chỉ hận không thể nhận nhân viên tiêu thụ kia làm mẹ."
Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười, sờ sờ đầu Miên Miên: "Vậy nếu con không sợ cực nhọc, thì đi theo mẹ."
"Không sợ ạ, ở cùng mẹ thì không phải cực nhọc, mà là hạnh phúc."
Hu hu hu.
Nghe vậy, mấy người mẹ ở đó đều không nhịn được, lại càng hâm mộ.
Sao trên đời này lại có một đứa con gái vừa xinh đẹp, lại ngoan ngoãn đến vậy được chứ.
Triệu Xuân Lan là người nhiệt tình, cô ấy lập tức nói: "Dẫn theo đi dẫn theo đi, trên đường nếu con bé mệt, thì để tôi cõng con bé cho."
Một người cao một thước bảy, nặng hơn một trăm ba mươi cân như cô ấy, dư sức cõng một cô bé.
Cô ấy lại nhấn mạnh, tỏ vẻ chính mình không hề ghét Miên Miên chút nào, đương nhiên nếu là Đại Nhạc nhà cô ấy, hoặc là mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhà người khác thì lại khác.
Triệu Xuân Lan lập tức cảm thấy không vui.
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu con muốn đi, mấy dì cũng đã đồng ý, vậy thì cùng đi với mẹ đi."
Miên Miên chớp chớp đôi mắt to, mềm mại hô lên: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn dì."
A a a, sao mà ngay cả giọng nói cũng êm tai như thế chứ.
Khiến cho trái tim người ta tan chảy mà.
Thế cho nên, trong vài dặm từ hợp tác xã cung ứng đến trạm đồ ăn, mọi người đều cố ý hoặc vô ý chờ Miên Miên.
Đương nhiên, tuy Miên Miên nhỏ người, chân ngắn nhưng chỉ cần không chờ được là cô bé sẽ chạy.
Một hồi là đã chạy lên tới đằng trước.