Cô bèn dùng vài thứ cào xước lớp vỏ bên ngoài của thùng cho đến khi hoàn toàn không thể nhận ra.
Tuy nhiên, nhìn thấy niềm vui trong mắt đối phương, hiển nhiên đã hiểu lầm rồi.
Cô cũng không giải thích.
Chỉ cười cười giới thiệu: "Đứa trẻ mới sinh ra cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng trong giai đoạn đầu, sau này trẻ mới khỏe mạnh được, tuy nhiên chỉ nên uống sữa bột ở giai đoạn đầu, về sau khi đứa nhỏ lớn rồi, tốt nhất vẫn nên uống thêm một chút tinh thể hoa cúc, để đứa nhỏ không bị nóng trong người."
Vừa mở miệng, toàn tâm toàn ý đều là vì sức khỏe của đứa nhỏ.
Hoàn toàn không đề cập tới món đồ mà mình tặng.
Cảm giác như một làn gió mùa xuân.
Cán bộ Triệu nghe thế, anh ta mở túi lưới nylon màu xanh lá cây ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai túi pha lê hoa cúc, hai túi đường và hai chai đào đóng hộp màu vàng.
"Đồng chí, đồng chí đừng xem nhẹ món quà này, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp đỡ."
Món quà này có thể nói là thứ quý giá nhất mà anh ta có được được trong suốt những năm tháng làm nghề của mình.
Lấy sữa bột làm ví dụ, hai lon mỗi lon có giá 20 tệ, hơn nữa còn phải đưa phiếu sữa bột, hầu hết người dân bình thường đều không mua được chứ đừng nói đến hàng nhập khẩu.
Đó là chưa kể những thứ khác.
Khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đối phương chịu mở lời, liền biết đã đạt được mục đích.
"Là như thế này, tôi muốn được tới tỉnh Hắc với tư cách là thanh niên trí thức, nên mới tìm tới ngài giúp đỡ tôi chuyện này."
"Tỉnh Hắc?" Cán bộ Triệu cau mày: "Đây là địa phương mọi người đều muốn tới, không dễ dàng đâu."
Nguồn cung tỉnh Hắc dồi giàu, ngoại trừ thời tiết giá rét ra thì thực sự không có vấn đề gì nữa, nếu đăng ký thành công mà tới nơi đó, hoàn toàn sẽ không phải chịu cảnh đói nghèo
Đây là địa phương được các thanh niên trí thức ở Bắc Kinh lựa chọn đăng ký hàng đầu.
"Vâng, vì nên không dễ dàng gì, nên mới đến tìm ngài nhờ vả."
"Vậy cô tìm đúng người rồi đó." Cán bộ Triệu cười nói: "Hạn ngạch để tới tỉnh Hắc quả thật đều qua tay tới."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân biết mình thành công, cô nói thêm chuyện chính: "Là do tôi có chuyện phiền phức ở chỗ này nên tôi mới đăng ký về nông thôn để chăm sóc con gái mình."
"Cái gì?"
Cán bộ Triệu cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc đứng dậy, sửng sốt: " Cô nói cái gì?"
"Tôi muốn đưa con gái tôi về nông thôn."
Cán bộ Triệu gần như từ chối theo phản xạ: "Việc này gần như không thể được."
Tất cả những thanh niên trí thực được cử về nông thôn đều độc thân.
Sau đó, anh ta khuyên bảo nói: "Không phải, tôi nói cô nghe này bà cô của tôi ơi, cô đã có con rồi, nên chắc chắn không thể nằm trong hạn ngạch được? Có biết bao người vì không muốn tới nông thôn nên mới vội vàng kết hôn, mà cô thì lại đi ngược lại, sao cô lại muốn đưa con mình tới nông thôn chịu khổ cơ chứ?"
Cán bộ Triệu thật sự nghĩ không ra.
Thẩm Mỹ Vân không có lựa chọn nào khác, về nông thôn là giải pháp tốt nhất cho gia đình cô.
"Tôi có nỗi khổ của riêng mình."
"Tôi chỉ muốn hỏi ngài, có nắm chắc được chuyện này không?"
Cán bộ Triệu vò đầu tóc mình, mái tóc vốn thưa thớt cũng vì đó mà rơi ra vài ba cọng tóc.
"Cô để tôi suy nghĩ đã."
Anh ta đi đi lại lại trong văn phòng, Thẩm Mỹ Vân cũng không làm phiền anh ta.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Cán bộ Triệu đã hạ quyết tâm, lấy ra đơn xin về nông thôn từ ngăn kéo dưới bàn làm việc .
"Cô điền vào trước đi."
"Cứ điên đi rồi tôi sẽ nghĩ biện pháp. '
Nếu đã đưa cho Thẩm Mỹ Vân điền đơn xin về nông thôn, khả năng cao là sẽ thành công,
Thẩm Mỹ Vân vui vẻ vô cùng, lập tức cầm lấy bút, bắt đầu viết.
Tuy nhiên, sau khi viết xong, cô lại đưa cho cán bộ Triệu.