"Chị dâu cầm dao trước, giúp cô chém anh ấy."
Quý Trường Tranh: "..."
Chu tham mưu: "..."
Chu tham mưu cũng không ngờ đến hổ cái nhà mình đến nhà họ Quý truyền kinh nghiệm.
Anh ấy ho nhẹ hai tiếng biểu thị cô ấy đừng nói nữa.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy Quý Trường Tranh đến liền nói: "Nghe thấy hết rồi? Bản thân anh tự xem xét đi."
"Các chị dâu ở khu nhà dân không ít đâu."
Ha ha.
Quý Trường Tranh: "..."
Không phải anh không hiểu, anh đến khu nhà dân nhiều lần như vậy, Mỹ Vân mới đến ba ngày, sao lại bắt làm tù bình rồi, ánh mắt của chị dâu Triệu Xuân Lan kén chọn?
Nghĩ nát đầu cũng không hiểu.
Đợi đến khi sắp bảy giờ, người cũng lần lượt đến đủ.
Trước là hai vợ chồng là Triệu Xuân Lan, cộng thêm hai đứa con còn có cô em vợ Triệu Ngọc Lan.
Tiếp đến chính là hai vợ chồng sĩ quan hậu cần, cộng thêm Thẩm Thu Mai nhưng mà bọn họ không dẫn theo con, trong nhà có người già giúp chăm con nên đã để con ở lại nhà, sợ ba đứa trai cộng thêm hai con gái sẽ ăn sập nhà họ Quý!
Qua một lúc là doanh trưởng Lý và người nhà của anh ấy Trương Phượng Lan.
Thẩm Mỹ Vân vốn tưởng rằng chỉ nhiêu đây không ngờ lại có hai vợ chồng đoàn trưởng Tần, doanh trưởng Triệu cộng thêm bác sĩ Tần ở phòng y tế và chỉ đạo viên Ôn.
Còn có anh của cô Trần Viễn.
Được rồi, một cái bàn cũng ngồi không đủ.
Thẩm Mỹ Vân vừa nhìn Triệu Xuân Lan đã nói: "Lão Chu, anh dẫn theo Quý Trường Tranh cùng nhau đến nhà chúng ta bưng một, hai cái bàn qua, dẫn theo hai người nữa mang cả ghế qua."
Thời đại này tiếp khách chính là như vậy, bàn ghế đều là chắp vá lung tung.
Quý Trường Tranh đương nhiên không có không đồng ý.
Đợi một lúc bàn cũng đã dọn qua rồi cũng không chia ra ngồi đều là ngồi cùng nhau, mọi người ngồi ở cũng một cái bàn dễ nói chuyện, ăn cơm.
Lúc này còn có hai món chưa xong nên mọi người đã nói chuyện trước.
Chỉ đạo viên Ôn đi vào đã liếc mắt nhìn khắp nơi, anh ấy vẫn là lần đầu tiên đến nhà Quý Trường Tranh đến khắp nơi xem thử.
Quý Trường Tranh huênh hoang với anh ấy: "Như thế nào? Vợ tôi bố trí đó."
Chỉ đạo viên Ôn gật đầu, dối lòng nói một câu: "Cũng không tồi." Chỗ nào sao không tồi được chứ, đây quả thật là ấm áp vô cùng.
Đương nhiên lời này anh ấy sẽ không nói cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì không cần bao lâu anh ấy cũng có một gia đình rồi.
Vì thế anh ấy vừa đi dạo khắp nơi vừa dùng mắt nhìn xem em vợ của tham mưu Chu ở đâu.
Quả nhiên nhìn thấy rồi.
Triệu Ngọc Lan đang chăm Nhị Lạc, một người mặt trái xoan mắt to, hai cái tóc bím đen nhánh, gầy ốm, rất nho nhã.
Điều này khiến cho mắt của chỉ đạo viên Ôn sáng lên, đang muốn đi lên trước lại bị tham mưu Chu và Quý Trường Tranh kéo lại: "Nhìn thấy rồi chứ?"
Chỉ đạo viên Ôn ừm một tiếng: "Trông không giống với chị dâu."
Lời này vừa nói, tham mưu Chu nâng tay vỗ anh ấy một cái, nhìn thấy mắt của chỉ đạo viên Ôn nhìn đến không rời, tham mưu Chu đã biết có thể, vừa muốn nói gì đó.
Phía bên đây Triệu Xuân Lan đã gọi Triệu Lan vào trong bếp, Triệu Ngọc Lan đã đứng dậy đổi vị trí.
Bây giờ hay rồi, chỉ đạo viên Ôn không nhìn thấy nữa.
Anh ấy có chút gấp gáp nhưng lại được Quý Trường Tranh an ủi nói: "Anh gấp cái gì? Người đã ở đây chạy không được, thời gian một bữa cơm dài như vậy."
"Sau này còn có cơ hội."
Điều này trái lại đúng.
Nghe đến đây, chỉ đạo viên Ôn thở phào, vừa hay doanh trưởng Lý ở bên cạnh cũng đang gọi anh ấy.
"Lão Ôn, Lão Ôn, anh qua đây một chút."
Chỉ đạo viên Ôn đi qua: "Gọi tôi làm gì?"
Doanh trưởng Lý: "Nghe tôi nói hố nước ở phía sau đầm lầy đã từ từ ra rồi, có người ở bên đó bắt được không ít ếch, có muốn cùng đi bắt ếch không?"
"Trở về ít nhiều cũng có đồ ăn."
Cuộc sống không có thịt này quả thật quá thèm rồi.