Miên Miên ngạc nhiên hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, vừa nãy anh Đại Lạc vì sao lại phải quỳ xuống trước mặt con vậy?"
Cô bé không hiểu.
Thẩm Mỹ Vân cũng không hiểu nhưng lại nghĩ tới hành động trước đó của Chu Thanh Tùng hỏi: "Là đang xin lỗi con đó phải không?"
"Tại sao?"
Miên Miên hỏi tiếp.
Thẩm Mỹ Vân làm sao biết được điểm này cho nên cô lắc đầu sau đó nhìn đồng hồ: "Được rồi, đã mười giờ rồi. Mau đi ngủ thôi."
Cô bé chưa bao giờ ngủ muộn đến thế.
Quả nhiên vừa nói ra lời này thì Miên Miên bắt đầu ngáp dài: "Con mệt quá."
Thẩm Mỹ Vân bế cô bé nhưng còn chưa đi tới giường thì đã ngủ rồi. Cái này là thuộc về gen đó. Giờ có người bắt cóc cô bé đi thì e rằng cô bé cũng không biết được.
Sau khi Miên Miên ngủ Thẩm Mỹ Vân mới có thể nghỉ ngơi một chút. Cô đang đứng với cuốn sổ của mình, viết ra những gì sở trưởng Trường đã nói trước đó.
Hãy ghi lại từng chút một.
Bên đó Mỹ Vân đang học bài thì Quý Trường Tranh cũng không ngoại lệ, anh đang cầm sách đi ra và giả vờ ngồi cạnh giường học.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một hồi thì mới chú ý tới anh, có chút kinh ngạc: "Anh cũng muốn đi thi sao?" Quý Trường Tranh đột nhiên bị gọi đến tên thì trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Tay anh run lên khiến cuốn sách suýt rơi xuống.
"Đúng, muốn thi."
Anh nói lời này trái với ý mình nhưng thực ra nó lại không sai, anh muốn nộp bài thi cho vợ mình nhưng nếu thất bại thì sẽ bị cô cười nhạo.
Đây không chỉ là một cuộc thi.
Chỉ là anh đã xem sơ đồ cơ thể con người này suốt một ngày mà vẫn chưa tìm ra được vị trí cụ thể.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy anh đang lén lút, có chút kỳ quái mà xem sổ ghi chép của anh. Thẩm Mỹ Vân cũng nhìn thấy một ít thế nhưng cô lại đột nhiên đứng dậy, cầm lấy cuốn sách từ trong tay của Quý Trường Tranh.
Hả.
Nội dung cuốn sách bị rơi ra ngoài.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thẩm Mỹ Vân nhìn qua, hỏi: "Đây là cái gì?"
Kỷ Trường Chinh vội vàng nhặt lên, giấu sau lưng: "Không có gì?"
"Lấy nó ra!"
Thẩm Mỹ Vân đưa tay về phía anh nhưng Quý Trường Tranh kiên quyết cự tuyệt còn xoay người muốn rời đi. Thẩm Mỹ Vân đột nhiên kiễng chân lên hôn anh.
Quý Trường Tranh lập tức quên đi rằng mình đang muốn chạy.
Bức ảnh trên tay anh cũng là do Thẩm Mỹ Vân chụp.
Quý Trường Tranh khó chịu nói: "Mỹ Vân, em đây là dùng mỹ nhân kế."
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt nói: "Anh không cần quan tâm kế hoạch của em là gì, chỉ cần có hiệu quả là được."
Được nửa chừng thì đã mở bản vẽ ra và xem qua.
Thẩm Mỹ Vân choáng váng. Vì bức vẽ vẽ một người phụ nữ và sơ đồ rõ ràng về các cơ quan nội tạng của con người.
Hơn nữa Quý Trường Tranh còn ghi chú lên đó. Anh vẽ một vòng tròn, đánh dấu một mũi tên ở giữa cơ thể con người.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Không khí đột ngột im lặng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn chằm chằm mũi tên và vòng tròn, lâm vào trầm mặc, không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ vào vòng tròn hỏi: "Đây là ý gì?"
Cô không hiểu, chẳng phải ký hiệu này chỉ có thế hệ tương lai mới biết sao?
Làm sao mà Quý Trường Tranh, người sinh năm một chín năm mươi, không, không, sinh năm một chín bốn mươi, lại biết??
Đây chính là điều khiến Thẩm Mỹ Vân thấy kỳ lạ.
Có lẽ nào anh cũng du hành xuyên thời gian?
"Kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu góc một phần tư này là gì?"
"Và đây? Mũi tên này có ý nghĩa gì?"
Quý Trường Tranh,"..."
Quý Trường Tranh,"..."
Quý Trường Tranh,"..."
Hai câu hỏi này khiến Quý Trường Tranh khựng lại: "Em hỏi cái trước hay cái sau?"
Anh hỏi lại, như thể muốn che giấu sự bất an của mình.
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh dò hỏi: "Cả hai cái, trước tiên trả lời em, ký hiệu này có nghĩa là gì?"
Quý Trường Tranh nên trả lời thế nào đây?
Phải chăng anh nên nói rằng đây là tư thế đi vào tốt nhất giữa nam và nữ mà anh đã nghiên cứu.