Nghĩ tới đây, Lý Tú Cầm dừng lại, cố gắng nhịn xuống, cô ta cảm thấy trong lòng như muốn hộc máu.
Khó chịu muốn chết.
Thấy Lý Tú Cầm như vậy, Lâm Lan Lan cảm thấy vô nghĩa, kiếp trước Thẩm Miên Miên trở lại nhà họ Lâm, cũng không có ai liếc nhìn cậu ta một cái.
Làm sao? Kiếp này Thẩm Miên Miên không trở lại, cô ta lại đặt sự chú ý trên người đối phương?
Nghĩ đến đây, Lâm Lan Lan hít mũi, nói: "Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn tìm Thẩm Miên Miên về, thì mẹ đi đi, Lan Lan sẽ không tức giận, bởi vì so với những thứ khác, Lan Lan càng yêu mẹ hơn, càng muốn để mẹ vui hơn.
Nghe lời nói ngoan ngoãn đó của Lâm Lan Lan, Lý Tú Cầm làm sao có thể đi được.
"Không đi, mẹ sẽ trông Lan Lan."
Lâm Lan Lan: "Mẹ thật tốt."
Chu Thanh Tùng thấy một màn này, luôn cảm thấy kỳ lạ, cậu bé cảm thấy nếu ba mẹ của cậu bé bị trộm cướp mất, lại còn mang dáng vẻ thâm tình.
Cậu bé sẽ bị tức chết.
Thật sự sẽ bị tức chết.
Chu Thanh Tùng không muốn coi nữa, quay đầu đi vào lớp, bên cạnh, Lâm Lan Lan nhìn thấy, lập tức đuổi theo.
"Anh Thanh Tùng, sao anh lại làm lơ em?"
Hiện giờ tâm tình của Chu Thanh Tùng rất phức tạp, cậu bé nhìn Lâm Lan Lan trong chốc lát, nghĩ nghĩ rồi nói: "Em tạm thời đừng tìm anh."
"Hả?"
Lâm Lan Lan mặt đầy ngạc nhiên, nếu là bình thường, Chu Thanh Tùng nhất định sẽ an ủi em ấy, nhưng bây giờ cậu bé không có tâm trạng.
Cậu bé nghĩ đến cảnh tượng Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân rời đi, chắc là em ấy rất thương tâm phải không?
Thực tế thì, không hề.
Miên Miên nắm tay Thẩm Mỹ Vân, cô bé đột nhiên nói: "Mẹ ơi, con không thích bọn họ."
Nhất là ánh mắt dì kia nhìn cô bé, cô bé rất không thích.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Không thích thì không thích, không qua lại với bọn họ là được."
Cô trước giờ chưa từng cưỡng ép con gái làm chuyện con bé không thích.
"Vâng."
Miên Miên ngửa đầu lên nói: "Mẹ, con thích mẹ nhất."
Cô bé nhấn mạnh, cô bé thích mẹ mình bao nhiêu, thì ghét người kia bấy nhiêu.
Ghét một cách vô cớ.
Thẩm Mỹ Vân cười, sờ đầu cô bé, đi vào văn phòng, lúc này trong văn phòng có hai giáo viên đang soạn bài.
Một người trong đó hiển nhiên sắp lên tiết.
Một nữ đồng chí trung niên mặc áo ngoài nylon màu xám, thấy bọn họ tiến vào, tiện nói: "Cô là đồng chí Thẩm Mỹ Vân và bạn học Thẩm Miên Miên phải không?"
Thẩm Mỹ Vân hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tới, đối phương lại biết bọn họ.
"Giới thiệu một chút, tôi là Hách Mai, là giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp mẫu giáo và lớp một, lớp hai, cô có thể gọi tôi là cô Hách. Về phần tại sao biết hai người, thì tuần trước, tiểu đoàn trưởng Quý tới tìm tôi, nói anh ấy có cô con gái, sau này có thể sẽ đến trường chúng tôi học, nhờ tôi chiếu cố."
Nhắc đến thì, lúc ấy khi Quý Trường Tranh đến tìm cô ấy, còn mang một cân đường trắng theo.
Mặc dù cô ấy không cần, nhưng trong lòng vẫn rất vui, cô ấy thích những phụ huynh gọn gàng sạch sẽ, hiểu chuyện như vậy.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Tuần trước?"
Tính thời gian, khi đó cô và Quý Trường Tranh còn chưa kết hôn, đối phương đã bắt đầu lục tục chuẩn bị rồi.
Nói thật, rất khó để diễn tả cảm giác hiện giờ của cô, giống như là ở nơi mà cô không thấy.
Quý Trường Tranh đã im lặng làm rất nhiều chuyện, chỉ chờ cô lặng lẽ phát hiện ra.
Hách Mai gật đầu: "Là tuần trước, vào thứ hai tuần trước, đến tìm tôi lúc chào cờ. Lại đây."
Cô ấy lấy một chồng đơn xin nhập học từ trong ngăn kéo bàn làm việc màu đỏ.
"Cô điền vào tờ đơn này, tôi đã điền rồi, nộp học phí năm đồng, rồi tôi sẽ dẫn cô bé đến lớp mới."
Nói đến đây, Hách Mai đột nhiên nghĩ đến: "Đúng rồi, cô biết chữ không? Nếu không biết chữ, ấn dấu vân tay cũng được."
Có một số phụ huynh học sinh không biết chữ, nên cô ấy liền chuẩn bị hai bản khác nhau.