Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Triệu Xuân Lan cùng Kiều Lệ Hoa bên cạnh thấy một màn như vậy, nhịn không được nói: "Cô nuôi Miên Miên rất chu đáo."
Còn chuẩn bị cho cô bé một bình nước ấm mang đến trường học.
Dù sao Triệu Xuân Lan làm mẹ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng săn sóc con trai mình đến vậy.
Nếu khát hoặc là uống nước giếng ở trường học, nếu không thì phải tự chạy về, để cô ấy chuẩn bị nước nóng cho con trai mang đi học, là chuyện không có khả năng xảy ra.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Bé gái mà, không nuôi dưỡng cẩn thận một chút, sau này có ai khác đối xử với con bé tốt một chút, con bé bỏ chạy khỏi tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Đây cũng là lời nói thật.
Triệu Xuân Lan gật đầu, ba người ra khỏi cửa, mới vừa đi tới gia thuộc viện, lại gặp mấy chị dâu.
Có Thẩm Thu Mai và Trương Phượng Lan, còn có một người tên là Phương Đại Lệ.
Lần này đi, mọi người rất náo nhiệt, mỗi người xách một cái rổ, mọi người liếc mắt nhìn nhau.
"Đều đến thảo nguyên ngoại ô sao?"
"Không lẽ mọi người cũng..."
"Vậy cùng đi."
Dường như thảo nguyên ngoại ô là nơi mỗi người đều sẽ nhắc tới, nhưng là Thẩm Mỹ Vân lại cho tới bây giờ chưa từng đến đó, thế cho nên cô cũng tò mò về thảo nguyên ngoại ô thần bí kia.
Thảo nguyên ngoại ô cách gia thuộc viện khá xa, ước chừng phải đi bộ bốn mươi phút, điều này làm cho cô nhíu mày, lo lắng nói: "Nếu cách gia thuộc viện đều xa như vậy, vậy cách trường học chẳng phải là xa hơn sao?"
Lời này vừa nói, Triệu Xuân Lan ngược lại không nghĩ tới chuyện này, cô ấy suy tư một chút: "Từ chỗ trường học đến đó cũng không phải đi cùng một con đường với chúng ta, chắc ít nhất cũng phải đi nửa tiếng."
"Vậy không phải dễ dàng gặp nguy hiểm sao?"
Cô vừa dứt lời, mấy chị dâu đều theo bản năng mà nhìn qua: "Có cái gì nguy hiểm?"
Các cô ấy đều hơi mơ hồ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Trên đường đi không an toàn đó, nhỡ bọn nhỏ rơi xuống sông hồ, hoặc là gặp phải thú dữ hung mãnh..."
Lời này vừa nói, Thẩm Thu Mai lập tức nở nụ cười: "Mỹ Vân, những nguy hiểm này đúng là có thể xảy ra, nhưng bọn nhỏ cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa cho dù là trường học không tổ chức, bọn nhỏ cũng toàn tự đi ra thảo nguyên ngoại ô, bình thường đến mùa sau, những đứa nhỏ này đều thích tự ra đó chơi."
"Hơn nữa, một lần chơi đều chơi cả một ngày, cái này có cái gì nguy hiểm?"
Bọn họ đều chưa bao giờ nghĩ tới, thật giống như là bọn nhỏ sinh ra đều lớn lên như vậy.
Ngay cả Nhị Nhạc nhà Triệu Xuân Lan năm nay mới ba tuổi, cũng là như thế.
Mấy tháng sau sinh đã được Triệu Xuân Lan cõng ở trên lưng đến thảo nguyên ngoại ô, từ sau hơn một tuổi biết đi thì cũng tự cậu bé đi.
Mỗi lần Triệu Xuân Lan dẫn cậu bé tới, thì ném cậu bé lên bãi cỏ tự chơi, còn mình thì đi làm việc, lúc về nhà thì mang đứa nhỏ về.
Dường như trẻ con nhà nào cũng lớn lên như vậy.
Triệu Xuân Lan ngược lại có thể hiểu được, cô ấy nở nụ cười: "Mỹ Vân, cô không quen với cuộc sống của chúng ta, hơn nữa cô cũng nuôi Miên Miên quá chu đáo, thật ra cũng không cần thiết lắm, bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, cô cũng không cần lo lắng như vậy."
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân lại có suy nghĩ xa hơn, chủ yếu vẫn là vấn đề môi trường, ở nhà trẻ về sau sẽ tổ chức một hoạt động nấu cơm dã ngoại, các giáo viên đều cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
Nhưng hiện tại lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Tất cả mọi người như là tập mãi thành thói quen, không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, có thể là cô suy nghĩ nhiều chăng? Cô thôi không lo lắng nữa, thừa dịp các cô ấy đi về phía trước, tự mình đi một chuyến đến chuồng heo dẫn Tiểu Trường Bạch ra ngoài.