Bọn họ đều là người dẫn đội, nhưng phía trên còn có lãnh đạo.
"Không cần hỏi, chỉ phần thưởng này thôi."
"Được lắm, anh thua cũng đừng khóc nhè nhé."
Anh vừa dứt lời, Lương Chiến Bẩm nhất thời tức giận, cũng may người bên cạnh ghìm anh ta xuống: "Đội trưởng Lương, chúng ta mau xuống sông, ai xuống trước sẽ chiếm được vị trí tốt hơn."
Nhưng con sông lớn như vậy, nơi nào có cá, nơi nào không có cá, hoàn toàn dựa vào vận may.
Người đó vừa nói xong, Lương Chiến Bẩm bình tĩnh lại: "Đến bảy giờ tối, hai bên sẽ đếm chiến lợi phẩm."
Vậy chỉ còn có năm tiếng.
Quý Trường Tranh tất nhiên không có lí do gì không đồng ý, chờ Lương Chiến Bẩm đi, Thẩm Mỹ Vân lên tiếng, cô có chút lo lắng: "Có phải không tốt lắm hay không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không đâu, em yên tâm, bên chúng ta hàng năm đều đánh cược như vậy, chỉ là năm nay sớm hơn mà thôi."
Nói đến đây, anh dặn dò: "Em đi theo sát chị Xuân Lan, anh đi gọi người tới."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn bóng lưng Quý Trường Tranh rời đi, cô suy tư một chút, quay đầu đi tìm Triệu Xuân Lan.
Cô nói xong chuyện này, Triệu Xuân Lan cũng giống như không có việc gì: "Không sao đâu, cô đừng lo lắng, Quý Trường Tranh nói đúng, hàng năm bọn họ đều so tài như vậy, đại đội của chúng ta và bộ đội 638, có chút giống như là anh em một mẹ, mỗi ngày đều muốn cướp mẹ cho riêng mình."
Nói đến đây, cô ấy nở nụ cười: "Giống như Nhị Nhạc và Đại Nhạc nhà tôi, mỗi ngày hai đứa đều muốn cướp tôi cho riêng mình, lúc nào cũng kèn cựa nhau, nhưng luôn không ảnh hưởng toàn cục."
"Nếu thua thì có bị phạt không?"
Dù sao, Quý Trường Tranh đã hứa cước một nửa chiến lợi phẩm ra.
"Sẽ không, cùng lắm là bị sư trưởng Trương mắng một trận, nuôi một đám tốn rượu tốn cơm dưới tay, mà lại thua người của bộ đội 638."
Thẩm Mỹ Vân cũng không cần lo lắng nữa.
Triệu Xuân Lan mời cô: "Mỹ Vân, cô có muốn xuống không? Nước sông này không tính là quá lạnh, chỉ có thể nói là hơi lạnh."
Đang nói lời này, cô ấy đau xót hô lên một tiếng: "Có một con cá bơi tới dưới chân tôi."
Cô ấy đưa tay muốn bắt lấy, từ dưới lòng bàn chân lấy ra một con cá nhỏ, dài bằng bàn tay.
"Vẫn là cá mè Tứ Xuyên đó!"
"Cá này bọc bột mì, chiên vào chảo dầu, thơm giòn miễn bàn, ăn rất ngon."
"Mỹ Vân, cô mau xuống đây, mùa này trên bãi nước cạn ở mé sông, loại cá mè Tứ Xuyên này là nhiều nhất."
Thẩm Mỹ Vân còn đang do dự, nói thật cô chưa từng xuống sông bao giờ, chỉ là mắt thấy các chị dâu xung quanh, còn có hàng xóm lân cận, nhìn thấy Triệu Xuân Lan bắt một con cá mè Tứ Xuyên màu đen, nhất thời giống như được tiếp thêm dũng khí.
Tất cả mọi người đều đi về phía cô ấy đứng.
Cá đều là tụ tập thành nhóm, nếu cô có thể bắt một con, hiển nhiên xung quanh sẽ còn rất nhiều con khác. Mắt thấy tất cả mọi người đều bắt tay vào bắt cá, Triệu Xuân Lan bắt đầu nói luôn miệng: "Nhìn vùng nước này của tôi này, ồn ào hết rồi."
"Mỹ Vân, cô xuống chưa?"
Thấy nhiều người, Thẩm Mỹ Vân lập tức lắc đầu: "Tôi sang bên cạnh xem xem, các cô cứ bắt trước ở chỗ này đi."
Kỹ thuật của cô lại không tốt bằng người khác, nhiều người như vậy cô nhảy xuống bắt cùng, cũng như là dâng thức ăn cho bọn họ, còn không bằng tự cô đi tìm một chỗ mới.
"Được, vậy cô đừng đi xa quá."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, men theo mé sông đi xuống, mé sông này rất dài, liếc mắt một cái sẽ nhìn ra thấy điểm cuối, mọi người cũng bắt đầu túm năm tụm ba phân tán ra.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một lát, liền tìm một bãi cạn, cởi giày, đi chân trần, giẫm một cái trượt một cái, loại xúc cảm này, làm cho da gà của cô nhất thời nổi lên hàng loạt.
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn sang, liền thấy nơi mình giẫm dưới bãi cỏ nông kia, có một con cá mắc cạn.