Quả thật không còn chỗ để đặt chân.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ kiếp!"
Cô bị chứng sợ đám đông đấy.
Rốt cuộc là có bao nhiêu con vậy.
Vừa nhìn đã thấy khắp nơi đều là chúng.
Đáng sợ hơn nữa là Thẩm Mỹ Vân đứng chân trần, muốn ra khỏi căn cứ của đám tôm này là hoàn toàn không có khả năng.
Nếu di chuyển sẽ bị tôm kẹp.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sao cô lại đẩy mình vào ngõ cụt như vậy? Lúc này, cô không hơi đâu nghĩ đến cách ăn những con tôm này.
Mà là đang suy nghĩ!
Cô sẽ thoát ra bằng cách nào?
Cho dù "kim kê độc lập" thì cũng không thể trụ được lâu.
Để lũ tôm kẹp hay đang đứng yên đây?
Thẩm Mỹ Vân bối rối thấy vẫn còn tôm đang tụ tập về phía mình.
Thẩm Mỹ Vân thực sự sắp khóc.
*
Lúc Quý Trường Tranh tìm thấy Trần Viễn và sĩ quan hậu cần, họ vẫn đang làm việc chăm chỉ, anh có đôi mắt sắc bén.
Vừa đi tới liền nhìn thấy trên mặt đất có hai ba vũng bùn.
Anh lập tức rùng mình nói: "Khó trách các người không trở về!"
Sĩ quan hậu cần: "Không về được."
Chỉ có thể nói, chỗ Thẩm Mỹ Vân tìm được rất tốt.
Quý Trường Tranh quỳ xuống cân cá, con nhỏ nặng hơn ba cân, con lớn nặng bảy tám cân, hố bùn thứ ba đã gần đầy.
"Là Mỹ Vân nhà cháu tìm sao?"
Anh hỏi.
Trần Viễn đứng thẳng lên, gật đầu: "Con bé bảo tôi tới lấy giày."
Ai có thể ngờ rằng anh lại tới đây để bắt cá, Trần Viễn cả đời chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể bắt cá như thế này.
Quý Trường Tranh nghe vậy cười lớn: "Tôi biết tính tình Mỹ Vân của tôi mà, nhưng tên ngốc Lương Chiến Bẩm kia lại nói rằng Mỹ Vân của tôi.".
Mọi người đều hiểu những gì chưa được nói ra.
Sĩ quan hậu cần cảm thấy bắt đã được nhiều, lập tức đi những nơi khác tiếp tục tìm kiếm, ai bảo quân đội lại nghèo chứ, còn có một đám người phải trông cậy vào ông để kiếm ăn.
Nếu ông bắt nhiều hơn, thì các chiến sĩ sẽ được ăn nhiều hơn.
Không nỡ rời đi, không nỡ rời đi.
Nhìn thấy hai người này đang bận rộn làm việc, Quý Trường Tranh nhìn chung quanh hỏi: "Mỹ Vân của cháu đâu?"
Sĩ quan hậu cần cạy mở cây thủy sinh, thò mông ra và duỗi tay về phía cửa hố, như muốn rút những thứ tốt đẹp trong hố ra, vừa đào vừa nói: "Đi dạo rồi."
"Đi về phía Tây." Nói xong, ông lại hét lên với Quý Trường Tranh: "Cháu xuống kéo chú đi, cánh tay của chú bị kẹt trong lỗ rồi."
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh nắm lấy chân sĩ quan hậu cần, kéo ông ra như kéo củ cà rốt.
Sĩ quan hậu cần ai da một tiếng, lôi ra một con cá trê lớn từ trong hang, nhìn vậy mà nặng hơn mười cân.
Điều này khiến anh ngừng phàn nàn ngay lập tức.
"Con cá này thực sự rất lớn."
"Chú rất khỏe, nhưng tay chân già nua của chú không còn khỏe nữa."
"Nếu nó lớn hơn xíu, chú sợ là không thể rút ra được."
Quý Trường Tranh nghe vậy mỉm cười, nhìn chung quanh: "Các chú ở đây đi, cháu đi tìm Mỹ Vân đây."
Có hơi lo lắng.
Ngay khi anh rời đi.
Sĩ quan hậu cần lẩm bẩm với Trần Viễn: "Cậu nói xem, Quý Trường Tranh làm sao vậy, Mỹ Vân của cậu ta cũng không phải tám mười tuổi, dù sao cô bé cũng đã hai mươi rồi, còn cần cậu ta đi tìm chắc?"
"Hà Phao Tử lớn như vậy, còn có thể gặp phải nguy hiểm sao?"
Trần Viễn đang lặng lẽ nhặt cỏ nước, nghe vậy, ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nhìn ông.
Sĩ quan hậu cần giơ tay nói: "Nhìn xem, chú quên mất, cháu là anh của Thẩm Mỹ Vân."
Họ là một gia đình, ông là người ngoài thì sao có chuyện gì để nói.
Tuy nhiên, sĩ quan hậu cần đã đoán đúng, hiện tại Thẩm Mỹ Vân đang gặp nguy hiểm!
Cô đột nhập vào ổ tôm của người ta, bây giờ không thể thoát ra được, tất cả bọn chúng đang bao vây tấn công cô, cô một mình một cõi, cầm gậy không ngừng chọc tôm đi.
Tuy nhiên, đám tôm này bò quá nhanh, thật sự rất nhiều.
Con trước vừa văng ra, con sau đã bò tới.