Hai mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên, xua tay nói: "Bắt hết, hấp, om, chiên, kho, xào, làm hết một lần."
Quý Trường Tranh: "..."
Là vợ anh thì không sai.
"Tùy em."
Nhưng điều khiến anh tò mò là "Làm sao em tìm được mảnh đất này?"
So với những con ốc đó thì chắc chắn mọi người thích tôm bọ ngựa hơn, vì tôm bọ ngựa có mông to và nhiều thịt, thịt cũng ngon.
Chỉ là tôm bọ ngựa khó bắt, dưới cây dưới nước ở Hà Phao Tử cũng không phải không có, nhưng bình thường có một con chỗ này một con chỗ kia, thực sự là quá ít.
Ngược lại, bắt ốc sẽ nhanh hơn nên thực ra ai cũng muốn ăn tôm bọ ngựa, nhưng số lượng ít lại lãng phí thời gian nên mọi người đều bỏ việc bắt tôm bọ ngựa và chọn bắt thứ khác.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Đi lung tung rồi gặp trúng."
Quý Trường Tranh nghe vậy không khỏi sờ sờ đầu cô, thở dài nói: "Vậy em thật sự là ngôi sao may mắn của bọn anh. Trước đó còn tìm được tổ cá, anh thấy sau khi bắt được, không chỉ ai cũng có thể ăn, thậm chí còn có thể khiến Lương Chiến Bẩm tức chết, huống chi ở đây lại có tổ tôm bọ ngựa như vậy."
Chỉ riêng cả hai kết hợp lại cũng đủ để anh đánh bại Lương Chiến Bẩm lần này.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười, không thể nhận công: "Em thật sự chỉ đi lang thang thôi."
Nói xong, cô nhìn lũ tôm bọ ngựa và thắc mắc: "Làm sao chúng ta có thể bắt được những con tôm này?"
Cô không mang theo bất cứ thứ gì bên mình, chỉ cầm một cây gậy đi vòng quanh thế giới.
Quý Trường Tranh nghe xong móc ra hai cái bao tải từ trong túi, chúng rất mỏng, gấp lại bỏ vào trong túi hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải chứ, anh còn có những thứ này sao?"
Quý Trường Tranh gật đầu: "Khi đó không phải anh đã về một chuyến à? Anh không chỉ bắt người, mà còn lấy được một ít trang bị."
Mỗi người có hai túi, nhưng chưa kịp chia cho sĩ quan hậu cần và Trần Viễn, thì họ đã biến mất.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vừa nghĩ nghĩ: "Có hai cái bao tải này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều."
"Chỉ là không thể nhét nó vào."
Đây là sự thật.
Quý Trường Tranh kiểm tra thời tiết nói: "Anh nghĩ trời sắp mưa nên lũ tôm bọ ngựa này mới ra ngoài hít thở không khí, chúng ta hãy nhặt càng nhiều càng tốt."
Khi trời mưa, các chỗ nông ngập trong nước, tôm bỏ chạy hết.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, mỗi người lấy một cái túi dệt, gắp tôm bỏ vào trong túi.
Quý Trường Tranh cũng lo lắng Thẩm Mỹ Vân không bắt được tôm, cho nên đặc biệt dạy cô: "Bắt lấy lưng con tôm này, sẽ không bị kẹp."
Còn chưa nói xong, Thẩm Mỹ Vân đã gọn gàng bắt được hai con, ném vào trong túi dệt.
Quý Trường Tranh kinh ngạc: "Em biết cách bắt nó sao?"
Thẩm Mỹ Vân kiêu ngạo hất cằm: "Đúng vậy."
Dù chưa bao giờ bắt được tôm bọ ngựa nhưng cô đã từng bắt tôm hùm đất. Miên Miên thích ăn nhất, nhưng có lúc cô lại sợ đồ ăn bên ngoài không sạch.
Thế là đi chợ mua mấy ký tôm hùm đất về nấu.
Thường xuyên như thế, nên cũng biết bắt.
Quý Trường Tranh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Mỹ Vân, thích không chịu nổi.
Không nhịn được muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng sau đó nhận thấy tay mình đầy bùn nên chỉ rút tay lại.
Sau khi nhìn quanh không thấy ai ở đó, anh nghiêng mặt lại hôn lên mặt Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Quý Trường Tranh, đang ở bên ngoài đấy? Anh dám lén hôn em."
Nếu người ta nhìn thấy sẽ nói tác phong nam nữ của anh không được tốt.
Quý Trường Tranh nhướng mày cười, khuôn mặt tuấn tú dị thường áp sát vào mặt cô: "Em hôn anh lại một cái nhé? Anh sẽ cho em báo thù lại."
Thẩm Mỹ Vân: ."."
Sau khi hiểu rõ người này, cô mới phát hiện Quý Trường Tranh thật sự là không biết xấu hổ.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đưa con tôm bọ ngựa trong tay lại gần mặt anh và nói: "Kẹp anh nè."
"Muốn báo thù thì phải hôn bằng miệng, ngay cả tôm bọ ngựa cũng không được."