Chị Thẩm vừa nói xong.
Sắc mặt Trần Thu Hà đã thay đổi. Bà ấy lập tức đứng dậy từ phía sau chồng mình.
"Chị dâu, tôi nói chị đừng có bịa đặt lung tung, ngậm máu phun người."
Chị Thẩm rất thích nhìn loại người có tri thức như Trần Thu Hà thay đổi sắc mặt.
Chị ta lập tức cười vô cùng vui vẻ.
"Thu Hà à, em đừng nói chị đang nói bậy. Chị hỏi em, Mỹ Vân nhà em có phải tới Văn phòng Giáo Dục Thanh niên hay không?
Lời này Trần Thu Hà không thể trả lời. Vì đúng là Mỹ Vân nhà bọn họ tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên.
Nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong một nhà bốn người bọn họ biết.
Sao chị Thẩm lại biết Mỹ Vân tới Văn phòng Giáo dục Thanh Niên.
Trong lòng Trần Thu Hà thoáng cả kinh nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút gì: "Ha, Mỹ Vân nhà chúng tôi đi đâu không quan trọng, nói chị đi, hôm nay tới đây rốt cuộc là muốn gì làm?"
Đây là trực tiếp lật bàn, bắt mọi người phải đặt bài trong tay lên trên mặt bàn.
Tới rồi,
Chị Thẩm tưởng Trần Thu Hà sợ, không tiếp tục nữa. Dù sao thì hôm nay chị ta tới đây cũng vì có chuyện quan trọng.
Đừng nên đắc tội người ta quá mức, nếu không sẽ mất nhiều hơn được.
"Mỹ Vân nhà em không đi lễ hội xem mắt ở Tây Thành tối nay à?"
Trong giọng điệu của chị Thẩm còn mang theo vài ý chỉ trích.
Trần Thu Hà cười lành: "Làm sao? Em không biết thời buổi này còn bị ép đi xem mắt nữa đấy?"
"Người ta nói, con người mới sẽ tạo nên xã hội mới, các người vẫn còn làm loại chuyện mua bán người của xã hội cụ à?"
Lời này vừa nói ra, trong lòng chị Thẩm thầm vang lên tiếng lộp bộp, quay đầu lại nhìn ba mình,
Thấy đối phương nhíu mày, chị ta lập tức ai nha một tiếng.
"Em dâu, em đổ cái nồi lớn này lên đầu chị, chị không nhận nổi đâu."
"Để mọi người phân xử cho chị vậy. Chị thân là cô của Mỹ Vân, thấy con bé đáng thương nên chị mới tốt bụng mai mối lần này thôi."
"Người khác không biết, chẳng lẽ hai em còn không biết. Bây giờ em và em ba vì vấn đề thân phận, trong nhà lại gặp nạn. Hai em thử xem xem, từ sau ngày nhà hai em gặp nạn, những người họ hàng đó còn ai dám tới đây không?"
"Cũng chí có mình chị dâu cả là chị quan tâm tới tình thân máu mủ nên mới liên tục tới đây, muốn giúp hai vợ chồng các em giải quyết tâm bệnh lớn nhất trước khi hai em xảy ra chuyện.
Sao nào? Chị đã trọn tình trọn nghĩa như vậy, em không cảm kích thì thôi đi sao còn muốn trả đũa vậy?"
Trần Thu Hà há miệng thở dốc, còn chưa kịp đáp trả.
Đã bị chị Thẩm cắt ngang.
"Đúng, chị biết em trách chị xen vào chuyện của người khác, không nên làm mai cho Mỹ Cầm nhà em. Nhưng em dâu, em cũng không nhìn xem, nhà em xảy ra chuyện, ngoại trừ anh chị chịu lo chuyện bao đồng ra còn có ai chịu lo nữa?"
"Dù gì cũng là người nhà, là máu mủ ruột rà huyết thống nên anh chị mới hao tâm tổn sức như vậy. Lại nói về bên mai mối, nếu không phải nhà trai là gia đình tốt, em tưởng chị sẽ làm mai cho à?"
"Tốt thế nào?"
"Nhà trai làm gì? Sao có thể vào lúc khó khăn như vậy nguyện ý cưới Mỹ Vân?"
Có người liền hỏi.
Người hỏi chuyện cũng là hàng xóm ở xung quanh. Bọn họ đều biết tình hình nhà họ Thẩm.
Ngày xưa nhà họ Thẩm cao cao tại thượng, ai nấy cũng muốn nịnh bợ, bây giờ lại xảy ra chuyện.
Cô con gái Mỹ Vân xinh đẹp như tiên giờ cũng không ai dám cưới.
Mọi người hỏi chính là đúng ý của chị Thẩm.
"Tốt như nào? Tôi còn có thể lừa mọi người được sao? Mà dù có lừa mọi người được, tôi cũng không thể nào lừa cháu gái ruột của mình đúng chứ?"
"Nếu đã có người hỏi vậy tôi cũng sẽ nói thẳng. Ba ngày trước tôi đã tới cửa nhà họ Thẩm, mọi người còn nhớ không?"
Lời này vừa nói xong, hàng xóm xung quanh bắt đầu nhớ lại.
"Đúng là có, nhưng sao tôi nhớ lúc đó bà bị hất một chậu nước lạnh rồi đuổi ra ngoài vậy?"
Chuyện này còn khiến cho mọi người chê cười.