Tiểu Trường Bạch nghe xong, bỗng nhiên mở to đôi mắt đậu đen ra, lập tức đứng dậy chạy về hướng Thạch Đầu trên bãi cỏ!
"Cho mi tìm vợ, cho mi tìm nhiều vợ"
"Mệt chết mi!"
Thạch Đầu không hiểu mình đã chọc trúng chỗ nào của Tiểu Trường Bạch mà lại bị nó đuổi khắp bãi cỏ.
May mắn Thạch Đầu bị đuổi không bao lâu.
Mấy người Quý Trường Tranh đã trở về, hơn hai mươi mấy người, có chiến sĩ quân đội, còn có các chị dâu của quân đội.
Trên căn bản đều thắng lợi trở về.
Thẩm Mỹ Vân vừa nhìn thấy người, liền tiến lên nghênh đón: "Đã bắt hết rồi?"
Quý Trường Tranh "Bắt không hết, bắt không hết, căn bản bắt không hết được."
Cho dù sau đó đã có đại quân gia nhập cũng không bắt hết tôm càng trên bờ sông được.
"Hơn nữa sau đó, những con tôm kia nghe thấy động tĩnh của nhiều người đều núp vào bên trong bèo, lặn mất tăm."
Đi vào hang rồi.
Sau đó không phải là nhặt tôm mà là bắt tôm, như vậy quá phí sức, hơn nữa trời cũng sắp mưa, nước trên bờ sông có thể dâng lên bất cứ lúc nào.
Không cần phải làm chuyện nguy hiểm này, nếu như đến lúc đó mắc cạn, sợ là sẽ xảy ra án mạng.
"Về sớm một chút cũng được."
"Có điều, các người vẫn đánh cược với đội trưởng Lương sao?" Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Hiện trường đều yên lặng.
Lương Chiến Bẩm dẫn một nhóm người, mặt mày bẩn thỉu đi theo phía sau, không giống với nhóm Quý Trường Tranh, mỗi người đều ôm hai túi đan.
Lương Chiến Bẩm dẫn hơn mười người đi tới, trung bình mỗi người còn không được một túi đan.
Ừ, hai người khiêng một túi.
Hơn nữa vẫn là tôm càng, đó là do phía sau nhanh tay cướp được, về phần cá ngát thì bọn họ đến quá muộn.
Hơn nữa Trần Viễn làm quá nhiều động tác dư thừa, quét đuôi ngay trên bờ sông, quét hơn mười cái, ngay cả một túi cũng không đầy.
Nhìn xem, dọc theo đường đi không ai dám nhắc đến, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhắc tới.
Chung quanh lập tức yên lặng, Lương Chiến Bẩm hơi lúng túng, đứng tại chỗ để cho các thuộc hạ lần lượt bỏ đồ xuống đất.
"Chậc, một nửa chiến lợi phẩm đều ở chỗ này, tự các người đến lấy đi."
Sau khi nghe xong lời này, sĩ quan hậu cần lập tức tiến lên mở túi, lần lượt nhìn từng cái: "Ô, túi này là tôm càng, tôi đếm thử xem..."
"Các người có bốn túi, nhưng chúng ta có mười hai túi, hình như cũng không kém chút tôm càng này."
Lương Chiến Bẩm: ". . ."
"Này này, đây là gì? Đây là cá ngát, trời ơi, các người ngay cả một túi cũng không đầy, bên này chúng tôi có tám túi cá ngát!"
Lương Chiến Bẩm: ". . ."
"Còn đây là gì? Đây là ốc đồng, chúng ta không hề có cái này, các người lại có năm túi, bội phục bội phục."
Lương Chiến Bẩm không hiểu, đây là đối phương đang cười nhạo anh ta hay là đang khen anh ta thế?
"Muốn lấy thì lấy, cứ thoải mái, đừng có dài dòng."
Sĩ quan hậu cần nghe cũng không giận, anh ấy cười hì hì: "Các người quá đáng thương, ngay cả một chị dâu cũng không có, làm cho nhiều."
Triệu Xuân Lan bị điểm tên ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi lấy một túi cá ngát, hai túi tôm."
Động tác của cô ấy còn nhanh hơn so với các chiến sĩ, ai bảo một năm bốn mùa cô ấy đều tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp cơ chứ.
Lương Chiến Bẩm: "Cậu đừng sỉ nhục tôi!"
Sĩ quan hậu cần nhún vai: "Tôi chỉ nói sự thật, đây cũng là sỉ nhục anh sao? Mọi người lại đây phân xử xem?"
Mắt thấy Lương Chiến Bẩm sắp hoàn toàn tức giận, sĩ quan hậu cần liền dừng lại.
"Được rồi, đồ của các người kém chúng ta nhiều như vậy, như vậy đi, chúng ta sẽ gắng gượng nhận lấy một túi ốc của các người."
Vừa dứt lời, đột nhiên Lương Chiến Bẩm ngẩng đầu nhìn sĩ quan hậu cần: "Cậu chắc chắn?"
Sĩ quan hậu cần: "Đương nhiên."
Lương Chiến Bẩm quay đầu hỏi Quý Trường Tranh: "Cậu ta có thể làm chủ?"
Quý Trường Tranh gật đầu: "Nếu không thì sao cậu ta dám nói lời này?"