Cho nên cũng không cần tiết kiệm mấy cái đầu tôm, cô hào phóng nói: "Không cần đầu tôm, chỉ cần tôm đuôi nhưng mà phải giữ đầu tôm lại, lát nữa em mang cho Tiểu Trường Bạch ăn."
Mặt khác, Đại Bạch cũng có thể bồi bổ cơ thể một chút, dù sao nó cũng là một con heo đang mang thai.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Được."
Trong lức Quý Trường Tranh đang rửa sạch tôm, Thẩm Mỹ Vân cũng không rảnh rỗi, cô đi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
Từ trên bệ cửa sổ, lấy xuống một nắm ớt khô, hoa tiêu, vỏ quế và lá quế, trên cơ bản mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Sau đó lại tìm tương đậu nành lúc trước mẹ đã chuẩn bị cho cô, múc một muỗng lớn ra để sẵn.
Tính toán một chút, vẫn còn thiếu bia.
Đáng tiếc, ở đây làm gì có bia, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát, sau đó thò đầu ra ngoài hỏi Quý Trường Tranh: "Rượu Vodka lần trước anh và em gặp nhau có còn không?"
Quý Trường Tranh: "Còn!"
"Đưa cho em."
"Mỹ Vân, anh không uống rượu."
Rượu Vodka rất mạnh, rót anh em thì được, sao có thể rót cho vợ mình.
"Không phải cho anh uống, em dùng làm tôm."
Quý Trường Tranh: ". . ."
Làm tôm còn dùng rượu, lần đầu tiên nghe thấy.
"Phía dưới vạc giường, em tự lấy đi."
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Giấu dưới vạc giường làm gì, kỳ lạ.
Thẩm Mỹ Vân lấy rượu Vodka, cơ bản nguyên liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu tôm ở chỗ Quý Trường Tranh.
Quá nhiều tôm, có đến mấy chục cân, cho dù chỉ cần tôm đuôi thì một lúc cũng không xong được.
Thẩm Mỹ Vân dứt khoát cũng gia nhập vào, cầm một cây kéo lớn, rắc rắc rắc rắc.
Không thể không nói, hai người cùng làm rất mau, rất nhanh mấy chục cân tôm đã được bỏ đầu, chỉ còn lại đuôi tôm.
Quý Trường Tranh ước lượng: "Phần tôm đuôi này nhiều nhất là năm sáu cân? Không thể hơn."
"Hình như cũng không có bao nhiêu."
Nhìn túi tôm càng lớn như vậy, ăn hai miếng đã hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh: "Anh biết năm sáu cân đuôi tôm này nói lên điều gì không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân tự nhủ, năm sáu cân đuôi tôm này có thể bán hơn mấy ngàn đồng.
Chỉ có điều, không cần nói với anh mấy lời này.
Nhắc tới món đuôi tôm càng sốt cay cô lại là nhớ tới một chuyện: "Không phải sĩ quan hậu cần mang về một chậu ốc đồng sao? Anh có muốn lấy mấy cân không? Em sẽ làm một món đồ nhắm siêu cấp, ốc đồng xào cay."
Dĩ nhiên, cô cũng thích ăn!
Quý Trường Tranh vừa nghe tới món này, làm sao nhịn được nữa?
Lập tức chạy đến nhà ăn, định lấy năm ba cân ốc đồng trở lại, mấy thứ như ốc đồng này không đáng tiền, hơn nữa còn ở bên bờ sống, bất cứ ai cũng có thể bắt được.
Đây cũng là lý do vì sao khi sĩ quan hậu cần lấy ốc đồng của Lương Chiến Bẩm, đối phương lại cảm kích đến như vậy.
Sĩ quan hậu cần vừa nghe Quý Trường Tranh hỏi đến ốc đồng.
Gian xảo quay đầu hỏi: "Mỹ Vân nhà cậu làm ốc xào cho cậu sao?"
Quý Trường Tranh nhướn mày, nhìn anh ấy: "Thế nào?"
"Ha ha ha, nhanh lấy cho tôi."
"Tôi cho cậu hơn năm cân!"
"Không lấy tiền, trả lại gia vị cho cậu." Thấy Quý Trường Tranh còn định từ chối, sĩ quan hậu cần lại nói thêm một câu: "Hậu cần bên này phải sử dụng nhiều gia vị của nhà cậu."
"Gia vị không đủ, có thể ăn ngon sao?"
Lần này, Quý Trường Tranh chỉ có thể yên lặng.
Sĩ quan hậu cần: "Tôi lấy gia vị của cơ quan, tôi sẽ trừ vào tiền lương, còn cậu muốn lấy nguyên liệu của cơ quan, nếu tôi không cho, không phải là cậu cũng hết cách sao?"
Thấy sĩ quan hậu cần cố gắng như vậy, Quý Trường Tranh không hiểu, anh chỉ vào sư phụ Hoàng đang ngồi rửa tôm ở phía sau bếp.
"Tối nay nhà ăn có một bữa lớn, chính là tôm càng và cá, anh không ở đây ăn đồ miễn phí không ăn lại chạy đến nhà tôi ăn làm gì?"