Và nếu như chọn Lâm Lan Lan, vậy thì không thể làm bạn với Miên Miên, như vậy thì còn kỳ lạ hơn nữa.
Chu Thanh Tùng rơi vào trạng thái hoang mang, không biết qua bao lâu, cậu bé tự nhủ: "Vậy thì không chọn ai cả."
Vì đã do dự như vậy, cậu bé không chọn Lâm Lan Lan làm bạn nữa, cũng không cần chọn Miên Miên.
Cậu bé chỉ chơi một mình.
Chu Thanh Tùng không cần bạn.
Trong lòng Chu Thanh Tùng thoải mái hẳn, cậu bé không cần bạn thân.
Cậu bé quay vào nhà.
Tham mưu trưởng Chu vừa ngẩng đầu lên, đã thấy vẻ mặt thoải mái của con trai, anh ấy hỏi.
"Nghĩ thông suốt rồi?"
Chu Thanh Tùng gật đầu: "Nghĩ thông rồi."
"Vậy thì con chọn ai làm bạn thân?"
Chu Thanh Tùng: "Con không chọn ai cả."
Nghe vậy, Tham mưu trưởng Chu đột nhiên mở to mắt, trong mắt mang theo vài phần sắc bén: "Con nói cái gì?"
Chu Thanh Tùng không hề sợ hãi, cậu bé nhìn thẳng vào mắt ba: "Bất kể là chọn ai làm bạn thân, con đều thấy khó chịu, vậy thì không chọn ai cả."
"Ba, Chu Thanh Tùng không cần bạn thân."
Lời này vừa nói ra, Tham mưu trưởng Chu không những không tức giận, mà còn cười ha hả: "Không hổ là con trai của ba."
"Không tệ không tệ."
Cuối cùng cũng cứng rắn được một lần.
"Chúng ta làm đàn ông phải quyết đoán như vậy, không nên do dự."
Chu Thanh Tùng mím môi, xấu hổ cười.
"Vậy thì ba hỏi con, vì con không chọn ai cả, vậy tối nay con có còn ăn cơm ở nhà họ Quý không?"
Câu hỏi này làm Chu Thanh Tùng không biết trả lời thế nào.
"Không phải bạn thân, thì không thể ăn cơm sao?"
Cậu bé suy nghĩ một chút: "Nếu như là con đi theo ba mẹ, chứ không phải với tư cách là bạn thân của Miên Miên thì sao?"
Lúc này, Tham mưu trưởng Chu không nhịn được mà nhìn con trai bằng con mắt khác.
"Cũng không phải không được."
Nghe vậy, Chu Thanh Tùng cười, tự mình bê một chiếc ghế nhỏ ra cửa chơi.
Sĩ quan hậu cần nhìn cảnh này, nói với Tham mưu trưởng Chu: "Con trai ông, tôi thấy là đại trí nhược ngu(*)."
(*)"Đại trí nhược ngu" có nghĩa là người rất thông minh nhưng lại giả vờ ngốc nghếch hoặc không để lộ sự thông minh của mình.
"Sau này sẽ thành đại sự."
Trước đó bọn họ đều nhìn thấy cảnh vừa rồi, vốn tưởng rằng Chu Thanh Tùng sẽ đưa ra lựa chọn trong hai đáp án kia.
Nhưng mà không ngờ, cậu bé lại chọn đáp án thứ ba, tự mình chọn một con đường.
Tham mưu Chu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thằng Thanh Tùng này cứng đầu, lại cố chấp, tôi vẫn luôn sợ rằng tương lai nó sẽ gây ra vấn đề lớn, giờ thấy nó đổi một con đường khác, tôi cũng tạm thời quan sát thêm xem sao."
Trong nhà.
Nhị Nhạc áp tai vào khe cửa nghe lén, nghe xong thì thầm vào tai Miên Miên: "Anh trai em không chọn ai cả."
Miên Miên đang chơi dây hoa, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Không chọn thì không chọn thôi."
Dù sao cũng không liên quan đến cô bé, ngay từ đầu cô bé đã không định kết bạn với Chu Thanh Tùng.
Nhị Nhạc: "Sao anh ấy lại không chọn nhỉ? Anh trai em đúng là đồ ngốc."
Lời này còn chưa dứt, Nhị Nhạc đã dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong bếp: "Em thấy có vẻ như tôm trong bếp đã được rồi."
Nghe giống như tiếng chắt dầu.
Miên Miên nghe thấy vậy, lập tức cất dây hoa, quay người đi vào bếp.
Quả nhiên giống như Nhị Nhạc nghe được, Thẩm Mỹ Vân vừa mới vớt những con tôm càng đã chiên qua dầu vào trong rổ để ráo dầu.
Thấy hai đứa trẻ đi vào.
Thẩm Mỹ Vân gắp khoảng hai mươi con ra, cho vào đĩa sứ: "Đây là tôm nguyên vị, không cho ớt, hai đứa mang ra ăn."
Mắt Miên Miên và Nhị Nhạc lập tức sáng lên, mỗi đứa đưa tay lấy một con tôm ra, tôm vừa mới ra khỏi chảo dầu rất nóng.
Nóng đến nỗi hai đứa đều phải hít hà, nhưng lại không ngăn được chúng thích ăn tôm.
Chịu đựng cái nóng, cắn một miếng tôm.
Tôm còn nguyên vỏ sau khi được chiên qua dầu, vì vậy vỏ tôm rất giòn, vừa thơm vừa giòn.