"Nếu không cũng không mời Mỹ Vân tới lễ hội xem mắt ở Tây Thành. Cô ấy không chịu đi lễ hội xem mắt, trưởng bối nhà người ta tự mình tới cửa. Dù là về tình hay về lý thì hai người đều phải xem xét mối hôn sự này thật thận trọng."
Trần Thu Hà coi như đã hiểu, cả nhà họ Thẩm và mẹ Hứa đã đặt bọn họ lên chảo dầu rồi.
Càng đổ thêm dầu vào lửa.
Vì sợ bọn họ sẽ không đồng ý.
Nếu bọn họ không đồng ý, hàng xóm láng giềng xung quanh sẽ nói nhà bọn họ không biết lễ nghĩa.
Nhưng.
Họ thật sự có thành ý muốn cầu hôn sao? Muốn kết hôn sao?
Nếu thật sự có thành ý, bọn họ sẽ làm ra loại chuyện này khi nhà họ Thẩm đang gặp nạn sao.
Sau khi không được đồng ý, bọn họ lại tới cửa chỉ trích như vậy sao?
Đây là thành ý sao?
Trần Thu Hà thấy, đây là đang ức hiếp người khác, ức hiếp nhà bọn họ đang gặp nạn nên nhân lúc cháy nhà hôi của.
Nghĩ tới đây, Trần Thu Hà giận tới mức cả người phát run.
"Ha, dựa theo cách các người nói, cuộc hôn nhân này nhà họ Thẩm chúng tôi không thể không đáp ứng có đúng không?"
"Tôi tạm hỏi bà một câu, nếu con trai nhà họ Hứa các người thật sự coi trọng Mỹ Vân nhà chúng tôi, vậy sao lúc tôi và Hoài Sơn gặp khó khăn lại không tới?"
Mẹ Hứa hơi dừng, khi đó vì sao lại không tới?
Khi đó dĩ nhiên là bọn họ không dám.
Không dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sợ đối phương sẽ đuổi đánh nhà bọn họ.
Không phải chờ bây giờ nhà họ Thẩm gặp nạn mới dám lên nhắc chuyện kết hôn sao?
Thấy mẹ Hứa không nói gì, chị Thẩm bèn ba phải giúp đỡ: "Không phải là do hai vợ chồng tụi em coi Mỹ Vân như bảo bối, không chịu để con bé gả đi sao?"
"Khi đó ai mà dám tới?"
"Hai vợ chồng tụi em còn không đuổi đánh người ta đi chắc?"
Trần Thu Hà cười lạnh: "Vậy bây giờ sao lại dám tới? Chị dám nói là đưa than ngày tuyết à? Còn ba lần tới mời?"
"Đây chẳng phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?"
Lời này được nói ra, sắc mặt mẹ Hứa lập tức trở nên khó coi. Đúng là như vậy không sai.
Nhưng cây cần vỏ, người cần có thể diện. Gia đình nhà giàu lại càng thích mọi việc đường hoàng.
Để mất thể diện như vậy không phải là rất khó coi sao
Chị Thẩm cũng vậy.
Chị ta là người thông minh, biết cách làm việc, lập tức aida một tiếng.
"Chị nói này em dâu, người nhà họ Hứa ở Tây Thành coi trọng con gái em, em lại còn nói là nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Em còn không biết tên nhóc nhà họ Hứa đó làm gì à?
Nhân dịp mọi người ở đây, chị cũng nói thẳng.
Tên nhóc nhà họ Hứa kia tên Hứa Đông Thăng, năm nay 24, bề ngoài anh tuấn, gia thế thì khỏi bàn. Người ta còn làm việc ở ủy ban, nói câu tiền đồ vô lượng cũng không hề quá."
"Một chàng trai có điều kiện như vậy coi trọng con gái em, em còn nói người ta nhân lúc cháy nhà mà hôi cửa. Em thử hỏi mọi người xem có phải hay không?"
"Em thử hỏi mọi người xem có nhà nào có con gái mà lại không muốn gả con gái cho nhà này chứ?"
Lời này vừa nói ra, hàng xóm chung quanh đều gật đầu.
"Đừng nói là Tây Thành, với điều kiện của tên nhóc này chúng tôi cũng nguyện ý."
Ai không muốn con gái được gả cao, từ khu tập thể gả tới tứ hợp viện chứ.
Nếu có nói ra cũng được nở mày nở mặt.
Gần như mọi người đều phản ứng lại.
Chị Thẩm không ngừng cố gắng.
"Thấy không? Nhà người ta tốt như vậy, chị nói này em dâu, hai em đồng ý đi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn mối nào tốt vậy nữa."
Trần Thu Hà đã thấy rõ người chị dâu này vô liêm sỉ tới mức nào.
"Nếu nhà họ Hứa tốt như vậy, vì sao chị không gả Thẩm Mỹ Quyên qua đó đi?"
Trong đám người có một âm thanh lạnh lùng truyền tới.
Lời này nói ra khiến mọi người bừng tỉnh. Đúng vậy.