Khi nghe thấy điều này, Lâm Vệ Sinh ngay lập tức dọa chúng: "Không được thì cũng phải được, chịu đòn hay muốn kẹo, tự chọn đi."
Nghe vậy, Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội sợ hãi đến run rẩy.
"Chúng em muốn, anh đừng đánh chúng em."
Nhìn thấy toàn bộ đã bị mua chuộc Lâm Vệ Sinh đắc ý: "Nhớ lấy, không được chơi với Thẩm Miên Miên."
Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội nhìn nhau, sợ hãi gật đầu.
Bên kia.
Miên Miên đang chơi nhảy dây với mọi người, nhưng đột nhiên sợi dây bị người khác lấy mất. Cô bé rất ngạc nhiên: "Sao mọi người đều đi vậy? Không phải đang chơi vui lắm à?"
Tiểu Đậu lắc đầu: "Tớ không muốn chơi nữa."
Nhưng không dám nói với Thẩm Miên Miên rằng mình bị Lâm Vệ Sinh mua chuộc, cậu bé thấy xấu hổ.
Thẩm Miên Miên hơi ngạc nhiên: "Vậy thì cùng chơi nhảy ô nào."
"Tớ đi hỏi cô Hách xin phấn rồi nè."
Nói xong, lấy phấn từ trong túi ra định vẽ.
Kết quả là Tiểu Đậu lắc đầu lia lịa: "Tớ không chơi."
Cậu bé vừa đi, những bạn nhỏ khác cũng theo sau.
Sân chơi vốn đông đúc, giờ chỉ còn lại một mình Miên Miên, cô bé không nghĩ ra được cách nào khác nên đã quay về lớp học, thu dọn cặp sách về nhà tìm mẹ.
Mẹ cô bé thích cô bé nhất.
Một lát sau, Tiểu Mai Hoa thò đầu ra nhìn, Tứ Muội đứng ngoài canh gác: "Miên Miên, Miên Miên."
Miên Miên còn tò mò, Tiểu Mai Hoa sao lại lén lút thế. Thì thấy Tiểu Mai Hoa lấy trong túi ra kẹo và bỏng ngô, đây là thứ mà Tiểu Mai Hoa chưa từng ăn. Cô bé thèm chảy nước miếng: "Miên Miên, có người không cho chúng tớ chơi với cậu, còn cho tớ kẹo và bỏng ngô nữa."
Lúc này Miên Miên mới hiểu, cô bé tò mò: "Là ai vậy?"
"Là anh trai lớp năm của Lâm Lan Lan, anh ấy rất lợi hại và cũng rất dữ đó."
"Tớ và Tứ Muội không đồng ý, anh ấy muốn đánh chúng tớ, chúng tớ không còn cách nào khác nên mới nhận đồ."
Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ: "Người đó tên là Lâm Vệ Sinh, đúng không?"
Tiểu Mai Hoa gật đầu.
Miên Miên nhìn cô bé thèm thuồng, hỏi: "Cậu muốn ăn à?"
Tiểu Mai Hoa gật đầu, lại có chút xấu hổ nói: "Không được, tớ muốn làm bạn với cậu ."
Nghe vậy, Miên Miên cười: "Cái này đơn giản mà, cậu cứ ăn đi, hơn nữa ngày nào cậu cũng đi hỏi Lâm Vệ Sinh, cậu nói rằng ngày nào cậu cũng không chơi với bạn ấy, nên ngày nào cậu cũng phải có đồ ăn chứ."
"Nhưng mà cậu cứ lén chơi với tớ đi, dù sao thì anh ấy cũng không biết."
"Đúng rồi, anh ấy chỉ có kẹo trái cây và bỏng ngô thôi à?"
Cái này...
"Đúng vậy, chỉ có kẹo trái cây và bỏng ngô." Tiểu Mai Hoa chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, cô bé mở to mắt: "Cậu không tức giận à?"
Miên Miên lắc đầu: "Có gì mà tức giận." Cô bé chẳng để bụng.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Thế này, cậu hỏi anh ấy xem có tăm cay không, nếu có cậu nói rằng ba ngày cậu không chơi với bạn ấy rồi, để anh ấy đưa tăm cay cho cậu."
"Rồi cậu mang tăm cay về cho tớ." Cô bé hơi ngượng ngùng: "Tớ thèm tăm cay rồi, nhưng mẹ nói đó là đồ ăn vặt, không cho tớ ăn."
Nhưng mỗi lần mẹ ăn đều rất ngon. Cô bé rất thèm!
Tiểu Mai Hoa nghe mà không hiểu lắm: "Vậy bây giờ tớ đi tìm Lâm Vệ Sinh à?"
Miên Miên gật đầu.
"Nhưng tớ hơi sợ."
"Cậu bảo Tứ Muội đi cùng." Nghĩ một lát, Miên Miên bổ sung: "Khi cậu hỏi anh ấy về tăm cay, cậu phải hỏi gói to, nếu không thì không đủ cho ba chúng ta ăn."
"Anh ấy không đồng ý, cậu nói cô lập Thẩm Miên Miên rất phiền phức, phải trả thêm tiền!"
Mắt Tiểu Mai Hoa sáng lên, gật đầu.
Cô bé ra ngoài thì thầm với Tứ Muội. Hai cô bé quay lại tìm Lâm Vệ Sinh.
Lâm Vệ Sinh không ngờ hai đứa phản nghịch trước đây lại đến tìm mình, lập tức cau mày hỏi.
"Các em đổi ý rồi à?"
Tiểu Mai Hoa sợ hãi lắc đầu: "Không phải, phải trả thêm tiền."
"Cái gì?" Lâm Vệ Sinh sửng sốt.
Tiểu Mai Hoa khinh thường cậu bé, học theo câu cửa miệng của Thẩm Miên Miên.