"Mời cháu đến ăn, cũng coi như cảm ơn cháu đã tặng đồ cho nhà chúng cô nửa tháng qua."
Lúc này, Lâm Vệ Sinh không còn khách sáo nữa, trực tiếp bắt đầu ăn.
Thẩm Mỹ Vân làm ba món mặn một món canh, tôm rang bơ, cá trê hầm cà tím, cải thìa xào, thêm một món canh cải thìa trứng.
Người ta vẫn nói con trai ăn khỏe, đúng là không sai mà.
Với Lâm Vệ Sinh càng đúng hơn, cậu bé cúi đầu vừa bóc vỏ tôm vừa ăn, vừa gắp vỏ tôm đã bóc sạch sẽ bỏ vào bát của Miên Miên.
"Ngon lắm, ăn đi."
Miên Miên: "..." Đây là nhà cô bé mà, không cần phải giành giật.
Nhưng anh trai đưa thì cô bé miễn cưỡng ăn vậy.
Đến cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh mỗi người thêm một bát cơm, trơ mắt nhìn Lâm Vệ Sinh một mình ăn hết ba bát.
Loại bát là loại bát sứ thô, bát lớn.
Ăn hết ba bát đầy, nước sốt tôm rang bơ trộn cơm, canh cải thìa trứng trộn cơm.
Thẩm Mỹ Vân nghi ngờ, nếu còn canh có khi cậu bé còn dám gặm luôn nồi nhà họ.
Một hơi ăn hết ba bát cơm đầy, Lâm Vệ Sinh vô cùng thỏa mãn.
Ợ một cái.
Ợ.
"Ngon quá."
"Đây là bữa cơm ngon nhất mà cháu từng được ăn, bảo sao em gái cháu không muốn về nhà."
Nói đến đây, Lâm Vệ Sinh đột nhiên hỏi: "Cô Mỹ Vân, cô còn muốn có con trai không?"
Cậu bé muốn làm con trai của cô Mỹ Vân. Thật sự là quá hạnh phúc.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Chưa đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Miên Miên đã tức giận.
"Không được, mẹ chỉ có thể là mẹ của Miên Miên!"
Ngay cả anh trai Lâm Vệ Sinh cũng không được, anh ấy không thể đến cướp mẹ của cô bé.
Lời này vừa nói ra, Lâm Vệ Sinh lập tức cúi đầu làm bộ ngoan ngoãn: "Được rồi em gái."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Xác định rồi, sau này Lâm Vệ Sinh chắc chắn là một đứa em gái nô.
Đợi đến khi bữa cơm này kết thúc. Khi Lâm Vệ Sinh rời khỏi nhà họ Quý, vẻ mặt cậu bé vô cùng lưu luyến: "Em gái, em đợi anh nhé, ngày mai anh đến sẽ mang đào đến cho em ăn."
Miên Miên khẽ ừ một tiếng: "Lên đường cẩn thận."
Lâm Vệ Sinh đáp một tiếng, vẻ mặt vui vẻ, em gái cậu bé thật quan tâm đến cậu bé.
Chỉ có Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh nghĩ, lên đường cẩn thận, nghe không giống lời tốt lành cho lắm(*).
(*) Câu lên đường cẩn thận 上路平安 dành cho người mất, mang ý nghĩa không tốt nhưng trẻ con không biết nên nói vậy. Cũng khá cute ha
Nhưng nhìn hai người họ, người lớn thì cảm động, người nhỏ thì nghiêm túc.
Thôi thì cô là người ngoài, không nên xen vào.
Đợi đến khi Lâm Vệ Sinh rời đi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh: "Anh thấy Lâm Vệ Sinh thế nào?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Không giống những người nhà họ Lâm khôn ngoan."
Nếu nói tất cả những người nhà họ Lâm đều có tám trăm suy nghĩ, vậy thì suy nghĩ của Lâm Vệ Sinh có lẽ là số âm.
"Nếu không có chuyện gì phiền phức, có thể để cậu bé làm anh trai của Miên Miên, sau này nếu có chuyện phiền phức, thì thôi vậy." Đây là suy nghĩ của Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân cũng nghĩ như vậy, nên gật đầu: "Được."
Bên ngoài Lâm Vệ Sinh vừa đi vừa chạy về nhà, nhìn bữa cơm trên bàn nhà trông cậu bé vô cùng nghiêm trọng.
Cậu bé vừa về đến.
Lâm Chung Quốc đã quát: "Đi đâu rồi?"
Kể từ lần trước Lâm Chung Quốc đá cậu bén ngoài, Lâm Vệ Sinh đã không còn thích người ba mà cậu bé từng ngưỡng mộ này nữa.
Cậu bé lập tức quay đầu, đóng cửa "ầm" một tiếng: "Ông quan tâm tôi à?" Hoàn toàn không giống với anh trai ngoan ngoãn ở nhà họ Thẩm.
Lâm Chung Quốc tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, đập bàn: "Mọi người xem nó xem, mọi người xem nó giống cái gì?"
Lý Tú Cầm đỏ hoe mắt, trách móc: "Còn không phải do lần trước anh ra tay quá tàn nhẫn, mới khiến cho đứa thứ ba này xa lánh anh sao."
"Có thể trách ai? Còn không phải tại em sao."
Lời này vừa nói ra, Lâm Chung Quốc tức giận không có chỗ phát tiết.