[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 689 - Chương 689: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 5

 Chương 689: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 5 Chương 689: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 5 Chương 689: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 5

Nhân lúc bọn họ bận rộn, Thẩm Mỹ Vân cũng không có nhàn rỗi, mang theo một cân đường trắng.

Cô xuống núi chuẩn bị đi thăm lão bí thư.

Nhưng mà cô không mang theo Miên Miên, Miên Miên còn chưa xa Trần Thu Hà lâu như vậy, nhất thời rất bám bà ngoại.

Thẩm Mỹ Vân một mình xuống núi, trái lại nhanh nhẹn hơn nhiều.

Con đường này Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đi lại rất nhiều lần, còn được Trần Hà Đường sửa sang lại nhiều lần.

Cho nên bây giờ còn đường này đã rộng rãi hơn rất nhiều, thậm chí cả những bụi cây rậm rạp hai bên đường nhỏ cũng đã bị người ta chặt đi.

Thẩm Mỹ Vân đi qua con đường này, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Bây giờ đã trở thành con đường mà cô thường xuyên đến nhà bố mẹ, tưởng tượng đến cảnh họ đi sớm tối đến đại đội bận rộn.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười, thầm nghĩ lời mẹ nói, bây giờ vừa đúng lúc.

Đúng là vừa đúng lúc.

Chỉ cần người thân khỏe mạnh, cái này đã quý hơn bất kỳ điều gì.

Ngay cả bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Khi Thẩm Mỹ Vân đến, nhà của vị lão bí thư vừa ăn cơm xong, cả nhà đang ngồi dưới mái hiên hóng mát trò chuyện.

Cổng sân lớn mở toang, ở quê chính là như thế, cửa nhà quanh năm suốt tháng cơ bản đều không đóng.

Trừ khi đi xa, trong nhà thực sự không có người mới phải khóa lại.

lão bí thư và những người khác đang nói chuyện rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân xuất hiện trước cửa nhà, bí thư chi bộ sửng sốt, đứng dậy đi ra đón.

"Thanh niên trí thức Thẩm, mọi người bảo cô về rồi, tôi còn không tin, cứ nghĩ cô còn ở trong quân đội, bọn họ đang nói đùa với tôi đấy."

Ai ngờ lại thực sự về rồi.

Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm trả lời: "Tôi đây không phải là về thăm ông sao, thân thể của ông thế nào rồi, có còn khỏe mạnh không?"

Ai mà không thích nghe lời hay chứ?

Lão bí thư cũng thế, ông ấy vỗ ngực mình, đập thình thịch: "Cô xem thế nào?"

"Tôi thấy ông vẫn còn khỏe mạnh lắm."

Lời này khiến lão bí thư cười ha hả, dẫn Thẩm Mỹ Vân vào nhà.

Cô vừa vào đã thuận tay đưa cho bà Hồ cân đường trắng kia.

Bà Hồ nhìn thấy là một cân đường trắng, đựng trong túi trong suốt, trên bao bì in chữ đỏ, đây là hàng khan hiếm của hợp tác xã, cũng không rẻ.

Bà ấy lập tức xua tay: "Không được, không được, cái này không được đâu." Quá quý giá rồi.

Thẩm Mỹ Vân cười nhét vào lòng bà: "Cho mấy đứa nhỏ ăn, bà Hồ mà từ chối tôi sẽ không vui đâu."

Lời này vừa nói ra, A Hổ và A Ngưu lập tức nhìn sang.

Bọn nhỏ nhìn rất thèm thuồng, rất muốn ăn đường trắng, cầm một nhúm nhỏ, nâng niu trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng liếm một cái, cắn rôm rốp.

Lúc nghiến răng, ngay cả hàm răng cũng ngọt lịm.

Nhìn thấy bọn trẻ đều như sói con, kêu gào gào.

Bà Hồ mắng một câu, nhưng mà lại không nỡ, chia cho mỗi đứa một nhúm nhỏ, bọn trẻ xếp hàng lần lượt chia đường trắng cho từng người.

Ngay cả nụ cười trên mặt cũng tươi hơn vài phần.

Bọn nhỏ cẩn thận cầm đường trắng tung tăng nhảy nhót: "Cô Thẩm ơi, Miên Miên có ở đây không? Sao con bé không đến thế?"

Thẩm Mỹ Vân: "Con bé đang ở nhà, các cháu có thể đến nhà tìm nó."

Cô vừa nói lời này, A Hổ đi trước A Ngưu nối đuôi theo sau, Ngân Hoa và Ngân Diệp còn chạy nhanh hơn nói.

Thấy bọn trẻ lóc cóc chạy mất hút.

Bà Hồ thở dài: "Thanh niên trí thức Thẩm, thực sự là tiêu tốn của cô rồi."

Thực ra, trước mặt khách mà chia đồ khách mang đến cho bọn nhỏ quả thực không được lịch sự cho lắm.

Nhưng trẻ con ở quê thực sự rất thèm, cả năm có lẽ chỉ có một lần được ăn kẹo đường.

Nhìn bọn trẻ, đôi mắt to tròn trong veo khao khát, dù biết phép tắc nhưng bà Hồ cũng không nỡ từ chối.

Lúc trước thanh niên tri thức Thẩm nói đúng, niềm vui của trẻ con rất đơn giản.

Đợi đến khi lớn lên, gian khổ và mưu sinh đều ở phương xa chờ đợi chúng.

Bình Luận (0)
Comment