Thấy bà ấy, Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Thẩm Mỹ Quyên nói với cô cho Trần Thu Hà nghe.
Trần Thu Hà nghe xong thì thở dài: "Chuyện này không thể giấu bố con, đợi bố con về, con kể cho bố con nghe."
Thẩm Hoài Sơn vừa khám bệnh xong, đang đeo một cái hộp đựng thuốc bằng gỗ, thong thả đi về phía này.
"Giấu bố con chuyện gì vậy?"
Trong giọng nói còn có chút trêu chọc.
"Con gái nhỏ của bố mẹ, muốn cùng mẹ giấu bố cái gì sao, bố thành người ngoài rồi sao."
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Mỹ Vân khựng lại, cô không biết nên mở lời như thế nào, cân nhắc mãi.
"Bố, vừa rồi con nhận được điện thoại của Thẩm Mỹ Quyên."
Vừa nhắc đến người nhà họ Thẩm, nụ cười trên mặt Thẩm Hoài Sơn liền nhạt đi đôi chút, chậm rãi treo hộp đựng thuốc lên phía sau cửa.
"Cô ta nói gì?"
"Cô ta nói, ông nội mất rồi, anh cả nhà họ Thẩm ly hôn vợ, Thẩm Kiến Minh cũng ly hôn vợ, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cô ta."
"Ý của cô ta là muốn bố về gánh vác đại cục."
Nhà họ Thẩm giờ đã sa sút đến mức này, vậy mà lại không tìm ra được một người có thể gánh vác thế cục.
Nhưng mà Thẩm Mỹ Quyên lại quên mất, bây giờ Thẩm Hoài Sơn cũng là tự thân khó bảo toàn.
Đừng nói đến chuyện về gánh vác đại cục, ngay cả việc rời khỏi đại đội Tiến Lên cũng không dễ dàng.
Chỉ có thể nói, người ích kỷ mãi mãi chỉ nghĩ đến bản thân mình, chứ không phải người khác.
Mà Thẩm Mỹ Quyên lại là người tiêu biểu trong số đó.
Thẩm Hoài Sơn nghe xong lời con gái nói, đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau ông ấy mới lấy một điếu thuốc từ tay Trần Hà Đường.
Châm lửa ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân.
Khói thuốc lượn lờ khiến toàn bộ khuôn mặt ông ấy trở nên già nua, sau khi hút hết một điếu thuốc, ông ấy dập tắt tàn thuốc bình tĩnh nói: "Anh cả nhà họ Thẩm ly hôn chứ không phải chết, chuyện gánh vác đại cục này không đến lượt bố."
"Nói thế nào đi nữa..."
"Chuyện nhà họ Thẩm thì liên quan gì đến nhà chúng ta?"
Nghe Thẩm Hoài Sơn nói vậy, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà thở phào nhẹ nhõm.
Họ chỉ sợ Thẩm Hoài Sơn lúc này sẽ câu nệ lễ nghĩa, nhất định phải về chịu tang, tiễn ông cụ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Đây là chuyện phiền phức nhất.
Bây giờ gia đình khó khăn lắm mới ổn định được, một khi bị phá vỡ thì rất khó bình tĩnh trở lại.
Nghe thấy tiếng thở phào của vợ con, Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Bây giờ tôi không còn là một mình nữa, khi cân nhắc đương nhiên phải chu toàn hơn một chút."
"Huống hồ, năm xưa khi tôi dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, ông cụ đã nói là muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi."
Thực ra, tình cảm giữa cha con họ đã sớm phai nhạt.
Từ nhỏ Thẩm Hoài Sơn không phải đứa con được coi trọng trong nhà, ông cụ thích anh cả của ông ấy, vì cho rằng đó là đứa con đầu lòng của mình.
Đối với những đứa trẻ sau này, ông cụ cơ bản đều xem nhẹ mặc kệ. Sau khi Thẩm Hoài Sơn trưởng thành đều cố gắng phấn đấu, sau khi kết hôn với Trần Thu Hà ông ấy đã có một đứa con gái là Thẩm Mỹ Vân.
Bởi vì Thẩm Mỹ Vân là con gái nên trong mắt ông cụ Thẩm, Thẩm Hoài Sơn là kẻ không thể tha thứ, sao ông có thể chỉ có một đứa con gái chứ?!
Mà không có con trai thì làm sao nối dõi tông đường?
Cha con hai người vì chuyện này mà cãi nhau nhiều năm, sau này thấy Thẩm Hoài Sơn vẫn không biết hối cải.
Chỉ cần duy nhất một đứa con gái.
Ông cụ Thẩm dứt khoát từ bỏ, rồi đưa ra một yêu cầu vô cùng vô lý, bắt Thẩm Hoài Sơn trăm năm sau phải đưa toàn bộ tài sản trong nhà cho đứa cháu trai duy nhất là Thẩm Kiến Minh.
Lý do là Thẩm Mỹ Vân là con gái, sau này sẽ phải đi lấy chồng, như vậy sẽ để nhà chồng chiếm lợi.