Trần Thu Hà thực sự rất lo lắng, con gái về nhà chồng sẽ bị bắt nạt.
Thẩm Mỹ Vân bất lực: "Mẹ ơi, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, con và Quý Trường Tranh đã kết hôn, giấy đăng ký cũng đã có, nếu mẹ chồng con không thích con, thì thực sự không đến mức như vậy."
"Nếu bà ấy không thích con thì lúc trước cũng sẽ không để Quý Trường Tranh đưa sính lễ hậu hĩnh như thế cho nhà mình rồi."
Nói thật, cô đã vượt qua được ải mẹ chồng từ lâu rồi.
Bây giờ chỉ là đến Bắc Kinh, gặp mặt đối phương, coi như là nhận mặt nhau, còn có tổ chức tiệc cưới hay không.
Cái này phải xem ý của người thân bên nhà trai.
Thẩm Mỹ Vân không xen vào chuyện này.
"Mẹ cứ lo cho con đấy." Làm mẹ trong lòng có rất nhiều điều muốn nói: "Đến nhà chồng không giống ở nhà mình, tay chân phải nhanh nhẹn một chút."
Nói xong như vậy, Trần Thu Hà lại lắc đầu phủ định: "Thôi, đừng có siêng năng quá, kẻo sau này mỗi lần đến nhà họ là phải làm việc."
"Con cứ nói là con không biết làm đi, bảo rửa bát thì con làm rơi vỡ hai cái thử xem, để con nấu cơm thì con làm nổ luôn cái nồi."
Nghe lời thì nghe lời, làm thì làm, nhưng chủ yếu là không biết làm.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không nhịn được cười nói: "Mẹ ơi, mẹ không muốn con đến nhà chồng siêng năng một chút, lấy lòng bọn họ sao?"
Trần Thu Hà: "Lấy lòng gì chứ, người thích con thì thế nào cũng sẽ thích, người không thích con thì cho dù con có lau sạch cả mái hiên nhà họ, thì họ vẫn không thích."
"Làm vợ không dễ, nhưng ở nhà này con còn chưa từng chịu khổ, tại sao lại phải đến nhà họ chịu khổ chứ?"
"Dù sao thì con cũng phải nhớ lấy, mồm miệng phải ngọt ngào, nên nói thì nói, nên làm thì làm, không nên làm thì đừng làm."
"Nghe rõ chưa?"
Trần Thu Hà dặn dò hết lần này đến lần khác.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Con biết rồi, biết rồi mà."
Trần Thu Hà gật đầu: "Con đến đó thì quan sát xem ba mẹ Quý Trường Tranh đối xử với nhau như thế nào, trong lòng con sẽ biết, nếu như chịu ấm ức thì hãy xem Quý Trường Tranh xử lý thế nào, nếu thằng bé xử lý tốt thì con thưởng cho nó, nếu xử lý không tốt thì phạt nó!"
Đây là một người mẹ đang từng chút một truyền đạt kinh nghiệm làm vợ, làm dâu cho con gái mình.
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không từ chối, suốt một buổi chiều, Trần Thu Hà vừa làm việc, vừa nói, thậm chí còn không dừng lại.
Thẩm Mỹ Vân cũng không cảm thấy bà ấy đang lải nhải, trái lại còn thấy ấm áp, đây là cảm giác được người thân quan tâm mà cô hiếm khi được trải nghiệm.
Thời gian ở bên người thân trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngày phải chia tay.
Bốn năm giờ sáng, Trần Thu Hà đã dậy bận rộn hấp bánh bao, hấp bánh màn thầu, luộc trứng, luộc bánh ú.
Đây đều là để cả nhà Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh mang theo ăn trên đường.
Sáu giờ rưỡi sáng, ba người bọn họ đúng giờ xuất hiện ở cửa đại đội, Trần Thu Hà, ba người Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đều đến tiễn.
Thẩm Mỹ Vân lên máy kéo không ngừng vẫy tay chào bọn họ, cho đến khi bóng dáng người nhà trở thành những chấm đen.
Cô nghĩ sau khi lớn lên, con cái và ba mẹ nhất định sẽ phải xa cách, phải chia tay.
Trên máy kéo.
Quý Trường Tranh ôm vai Thẩm Mỹ Vân: "Không sao đâu, đợi đến kỳ nghỉ tiếp theo, chúng ta có thể quay lại."
Miên Miên cũng phụ họa:"Đúng vậy mẹ, chúng ta vẫn có thể về vào dịp Tết mà."
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng.
Máy kéo đi qua hai trạm mới đến ga tàu hỏa Hắc Long Giang, đợi lên chuyến tàu đến Bắc Kinh.
Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng yên tâm.
Một đường vội vàng, chỉ sợ trễ giờ tàu chạy.
May mắn là đã kịp lên tàu vào phút cuối cùng.
Sau khi sắp xếp hành lý xong bọn họ mới đến giường nằm, lần này nhờ phúc của Quý Trường Tranh, bọn họ đã mua được hai vé giường nằm.