"Vậy thì quyết định vào ba ngày sau đi, ba ngày sau sẽ tổ chức một bữa tiệc cưới bù cho các con, trong những ngày này các con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, rồi đi mời bạn bè đến."
"Ba mẹ sẽ đi thông báo cho người thân, bạn bè."
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đương nhiên là không phản đối.
Sau khi nói sơ qua về kế hoạch, những chi tiết cụ thể, bà Quý dự định tự mình suy nghĩ, dù sao thì cũng sẽ không làm mất mặt đám trẻ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh thì quay về phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
Bon họ ở trong phòng trước đây của Quý Trường Tranh, phòng khá lớn, nếu chỉ xét về diện tích.
Cô ước lượng một chút, cảm thấy căn phòng này của Quý Trường Tranh còn lớn hơn cả hai căn nhà ở Ngọc Kiều Hạng của họ.
Bao gồm cả bếp.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Không ngờ anh lại là một phú nhị đại."
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Phú nhị đại?"
"Là những người có ba mẹ giàu có, bọn họ là thế hệ thứ nhất, còn anh là thế hệ thứ hai."
Quý Trường Tranh nghe xong, anh cười: "Không đúng đâu, ba mẹ anh không có giàu."
Ai mà tin được chứ, Thẩm Mỹ Vân cũng không tranh cãi với anh, cô nằm xuống giường, duỗi người, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái.
Nằm một ngày một đêm trên tàu hỏa, thực sự khiến người ta mệt mỏi.
Thấy cô nằm xuống, Quý Trường Tranh cũng có chút thèm, thuận thế nằm xuống bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, ôm cô chỉ vào đồ đạc trong phòng rồi giới thiệu với cô.
"Cái giường này chắc là ba mẹ anh đã đổi rồi."
"Còn cả cái gối này nữa, cả ruột gối và vỏ gối đều là màu đỏ."
Trước đây, căn phòng của anh toàn là màu đen và xám, chỉ có một bộ bàn ghế là màu đỏ son, anh thấy không đẹp nên cũng sơn lại thành màu đen.
Lúc đó, mẹ anh còn trêu anh là căn phòng này là nơi ở của Diêm Vương, u ám đến mức kinh khủng.
Nhưng giờ thì đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Các loại màu sắc đan xen.
Nhìn vào là biết ngay phong cách của bà Quý.
Nếu là Quý Trường Tranh trước đây, chắc chắn sẽ la hét đòi đổi lại, nhưng giờ thì khác rồi, anh hỏi cô: "Em có thích phong cách của căn phòng này không?"
Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn: "Cũng được."
Tường màu trắng, sơn màu xanh lá cây, khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, tất cả đều toát lên vẻ tinh tế.
Nói thật, khi mới đến, nhìn căn phòng của nguyên chủ, cô đã thấy đủ tinh tế rồi.
Nhưng nhìn căn phòng của Quý Trường Tranh, cô chỉ có thể nói rằng, người với người khác nhau một trời một vực.
Đúng là người so với người tức chết mà.
Không trách được tại sao Quý Trường Tranh lại được cưng chiều từ nhỏ, nhìn đồ trang trí và đồ đạc trong căn phòng này là biết.
Khi những gia đình khác còn năm sáu người chen chúc trong một căn nhà nhỏ chục mét vuông, thì căn phòng chỉ để ngủ của Quý Trường Tranh đã có diện tích trống lên đến chục mét vuông.
Chỉ có thể nói rằng, người với người khác nhau rất lớn.
"Em thích là được, nếu em không thích, anh sẽ nói với mẹ đổi phòng khác, hoặc anh tự đổi cũng được."
"Đổi thành phong cách mà em thích."
Thẩm Mỹ Vân thấy không cần phải lãng phí như vậy, cô lắc đầu: "Vậy là được rồi."
Nghỉ ngơi một chút, thấy không còn mệt nữa, cô mới đứng dậy đổ hết quà ra giường.
Đổ ra không sao, ồ ào một đống đồ.
Có một chiếc trâm phượng hoàng, một xấp tiền đại đoàn kết, còn lại là những tờ tiền lẻ năm tệ, mười tệ các loại.
Hầu như đã phủ kín cả giường.
Nhìn thấy những thứ đó.
Quý Trường Tranh nói: "Nhìn chiếc trâm phượng hoàng này là biết mẹ anh tặng em rồi."
"Thứ này em phải cất kỹ, không được để lộ ra ngoài."
Nói đến đây, mẹ anh cũng là một cao thủ giấu đồ, trước đây đã dọn dẹp một lượt, không để ai phát hiện ra, vậy mà giờ lại dám lấy ra.
Thật to gan.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cầm chiếc trâm đó lên xem, phượng hoàng dang rộng đôi cánh, sống động như thật.