Chu Kiến Thiết ngớ ra: "Mọi người bảo em đến chào anh, buổi tối đến quán trà uống trà, anh có đi không?"
Vì sao đối phương lại tức giận như vậy?
Giống như ham muốn không được thỏa mãn ý.
Phải!
Chu Kiến Thiết giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, nhất thời quan sát Quý Trường Tranh chốc lát: "Không thể nào?"
Giữa ban ngày ban mặt, tiểu tử này muốn làm gì?
Quý Trường Tranh giơ tay ngắt lời anh ta: "Không rảnh, tôi phải dành thời gian cho vợ và con rồi."
"Các cậu đi đi."
Chu Kiến Thiết: "Thật sự không đi à, nghe nói có một quán trà lâu đời, tên là Tiểu Sơn gì đó có loại hồng trà, mùi vị rất được."
Bọn họ là những người thuộc thế hệ trẻ, bình thời cũng chỉ nhàn rỗi, nên kéo dài sở thích của những người Bắc Kinh xưa.
Nuôi chim, uống trà, đấu dế.
Trên căn bản đều là những việc không đàng hoàng gì, nhưng mà không có làm hại đến chuyện lớn.
Quý Trường Tranh: "Không rảnh."
"Lần sau đi."
"Anh kết hôn xong thì trở nên khác hẳn."
Chu Kiến Thiết xúc động: "Trước đó mỗi lần anh trở về, đều gọi mọi người cùng nhau đi uống trà."
Hôm nay, sao lại thay đổi lớn như vậy.
Quý Trường Tranh: "Các cậu đều là người độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, hôm nay tôi đã có vợ con rồi, không ở nhà với vợ con mà đi tìm các cậu thì xem ra thể thống gì nữa?"
Đây chỉ đơn giản là lời nói thật, nhưng không khiến mọi người tức giận được.
Chu Kiến Thiết giơ ngón tay cái với Quý Trường Tranh: "Anh thật trâu bò."
Sau đó chào tạm biệt Quý Trường Tranh.
Bên kia một đám bạn thời thơ ấu của Quý Trường Tranh đang hỏi Chu Kiến Thiết: "Quý Yêu có tới hay không?"
Thời điểm uống trà nói chuyện phím, nếu như không có Quý Yêu, luôn khiến cho họ cảm thấy như thiếu một người tâm phúc vậy.
"Không đến."
Chu Kiến Thiết thở dài: "Anh ấy ở nhà với vợ con rồi, nói không rảnh uống trà với đám người độc thân chúng ta."
Mọi người: "..."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, có người đề nghị: "Nếu không, chúng ta cũng cưới vợ đi?"
"Cút!"
Đề nghị này, nhận được sự phản đối của tất cả mọi người.
"Vợ có thể dễ lấy như vậy sao?"
Nếu thực sự dễ dàng như vậy, nếu họ có thể tùy tiện kết hôn với ai đó thì bây giờ họ đã không độc thân.
"Nhắc tới chuyện này, vẫn là Quý Trường Tranh may mắn."
Cưới được một cô vợ xinh xắn như thế.
Ghen tị!
Lời này ngược lại nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
*
Chờ sau khi tất cả khách đã rời đi, bà Quý cười chào hỏi tất cả mọi người, khi vừa quay đầu lại.
Nụ cười trên mặt bà ấy không có, mà còn mang theo mấy phần nghiêm túc: "Vợ của thằng cả theo mẹ vào đây."
Trong mắt Cố Tuyết Cầm mang theo mấy phần sáng tỏ, bà ta lập tức nói với con trai nhỏ một tiếng, rồi đi vào theo.
Điều này khiến những người bên ngoài đều trố mắt nhìn nhau khó hiểu.
"Chuyện gì thế?"
Những người khác đều lắc đầu.
Bên trong nhà.
Bà Quý ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Cầm: "Con nói đi, trước đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trước đó có rất nhiều khách cho nên bà ấy vẫn luôn tươi cười cho đến khi người khách cuối cùng rời đi.
Lúc này mới bắt đầu xử lý.
Dựa theo sự cẩn thận và toàn diện của Cố Tuyết Cầm, bình thường ở trước khi mẹ Hứa tới, bà ta có thể giải quyết gọn gàng.
Nhưng mà không hề.
Bà ta không những không giải quyết được mà còn để cho mẹ Hứa đường hoàng bước vào cửa nhà họ Quý.
Chuyện này có vấn đề, nếu như hôn sự lần này, không phải giao cho bà ta chủ trì, vậy thì chuyện mẹ Hứa đi vào, đương nhiên sẽ không có quan hệ gì với bà ta.
Nhưng mà bên trong có một vấn đề, chuyện này từ đầu tới đuôi, đều do bà Quý giao cho đối phương đi làm.
Vậy thì trong này này xuất hiện một vấn đề rất lớn.
Bình thường Bà Quý đều rất hiền lành và bao dung, dáng vẻ nghiêm túc như vậy.
Khiến cho trong lòng Cố Tuyết Cầm nhất thời căng thẳng, định giả ngu: "Mẹ, con không hiểu lời của mẹ là có ý gì."