"Cho nên, tôi hy vọng mọi người trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng nên suy nghĩ kỹ càng."
Đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Anh thậm chí còn đang giải quyết những rắc rối nhỏ không cần thiết cho Thẩm Mỹ Vân khi cô sống ở nhà họ Quý.
Anh vừa dứt câu, Cố Tuyết Cầm vẫn không nói gì, mà ngược lại là bà Quý nói: "Lời này của Trường Tranh, mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Nếu như không có ai phản đối, vậy mẹ sẽ cho rằng mọi người đều đã ủng hộ."
"Mỹ Vân gả đến nhà họ Quý, thì cũng là người nhà họ Quý, người nhà họ Quý từ trước đến giờ luôn đoàn kết, mà một người trưởng bối như mẹ, mẹ đối xử bình đẳng với mọi người, mẹ không muốn chuyện này xảy ra lần nữa."
Đây là đang gõ một nhịp.
Dù cho Cố Tuyết Cầm không tình nguyện, cũng chỉ có thể ừ một tiếng, và dương như bà ta đã trở thành vai phản diện.
Vợ của mình thì Quý Trường Đông, vẫn hiểu rõ: "Minh Viễn đã trở lại, để cho Minh Viễn nói rõ mọi chuyện với bà đi."
Ông ta vừa dứt câu, Cố Tuyết Cầm sững sốt một chút: "Minh Viễn trở lại?"
Con trai của bà ta là một người rất kiên quyết, cậu ta thật sự sẽ quay về sao?
Quý Trường Đông: "Nhìn phía sau bà một chút đi."
Quý Minh Viễn đứng ở cửa, dường như đã lâu rồi cậu ta không tự chăm sóc bản thân, bây giờ nhìn cậu ta không còn là thiếu niên ôn hoà, phóng khoáng như trước nữa.
Mà hiện giờ cậu ta râu tóc xuề xoà, ánh mắt cũng đi có vài phần thương tang thương.
"Mẹ."
Quý Minh Viễn kêu một tiếng, thái độ của cậu ta không thể nói là hời hợt, nhưng mà chắc chắn không thể coi như là thân thiết.
Chỉ có thể nói là không gần không xa mà thôi.
Dáng vẻ của cậu ta bây giờ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
"Minh Viễn!?"
"Là Minh Viễn sao? Sao con lại thành ra như vậy?"
Cố Tuyết Cầm hết sức cả kinh nói, ở trong ấn tượng của bà ta, con trai của bà ta vẫn luôn là một chàng trai hiền lành và dịu dàng như ngọc.
Tại sao đột nhiên từ cậu bé lại trở thành ông chú?
Quý Minh Viễn ừ một tiếng: "Là con, mẹ."
"Sao con lại thành như vậy?"
Cố Tuyết Cầm thậm chí quên mất chuyện chính sự, bà ta muốn giơ tay chạm vào mặt con trai Minh Viễn nhưng mà lại bị cậu ta né tránh.
Thái độ của Quý Minh Viễn đối với Cố Tuyết Cầm rất phức tạp.
Cậu ta vừa cảm thấy có lỗi với đối phương nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
Năm đó, sau khi cậu ta xảy ra chuyện, chú còn có thể chạy đến vì cậu ta, ra mặt vì cậu ta, còn tra rõ chân tướng sự việc vì cậu ta.
Nhưng mà người mẹ này lại không có, sau khi mẹ biết cậu ta xảy ra chuyện, thì cũng chỉ khóc mấy ngày, sau đó dưới sự an ủi của em trai, tiếp tục cuộc sống.
Không phải là không đúng.
Chẳng qua là, Quý Minh Viễn hiểu sâu sắc rằng đối với mẹ cậu ta, thì cậu ta không quan trọng bằng em trai mình.
Nếu là đời trước cậu ta có thể sẽ còn so đo, nhưng mà cậu ta sớm đã qua cái tuổi so đo đó rồi.
Cho nên chỉ có thể nói như vậy, không xa không gần.
Đối mặt với sự tránh né của con trai, Cố Tuyết Cầm dừng lại, bà ta vô thức muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của con trai mình, bà ta dường như không thể nói được gì.
"Mẹ con nói rằng bởi vì chú của con cho nên con mới không về nhà này nữa có đúng không?"
Quý Trường Đông phá vỡ cục diện lúng túng của mẹ con bọn họ.
Quý Minh Viễn nghe nói như vậy, theo bản năng quay qua nhìn chú của cậu ta - Quý Trường Tranh.
"Ai nói thế?"
Bời vì chú cho nên cậu ta không quay về, đây là chuyện hoang đường gì thế này?
Phải nói, nếu không phải hôm nay là tiệc cưới của chú Quý Trường Tranh, thì cậu ta đã không từ chùa mà trở về.
Sự khác biệt ở đây là rất lớn.
"Mẹ của con."