" Ừ, em cảm thấy nếu như có thể, thì anh đến nói chuyện với cậu ta một chút, để cho cậu ta tìm một mục tiêu mới đi"
Nếu không dựa theo trạng thái trước mắt của Quý Minh Viễn, sau khi cuộc sống trống rỗng rất có thể cậu ta sẽ tiếp tục lặp lại con đường cũ của kiếp trước.
Lời này của cô vừa dứt, đã khiến cho lòng Quý Trường Tranh rét lạnh: "Em nói là, thằng bé có thể"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tuy nhiên tất cả mọi thứ đều là suy đoán của em, cụ thể như thế nào thì anh vẫn nên nói chuyện với cậu ấy xong mới biết được."
Quý Trường Tranh tâm sự nặng nề gật đầu một cái.
Ra khỏi nhà, quay đầu đi tìm ngay Quý Minh Viễn, rất đúng dịp là Quý Minh Viễn cũng đang đi tìm anh.
Thời điểm khi nhìn thấy Quý Trường Tranh đến, thì sự kỳ ảo trên người Quý Minh Viễn mới phai nhạt đi chút ít, phải nói là có thêm mấy phần nhân khí.
"Chú."
Quý Trường Tranh nhìn cậu ta một cái: "Chúng ta cùng đi."
Chỉ một cái liếc mắt, cũng khiến cho lòng Quý Minh Viễn cảm thấy rét lạnh, rõ ràng tuổi tác hai đời của cậu ta cộng lại, nếu so với chú thì hơn gấp mấy lần.
Nhưng mà thời điểm ở chung với chú, cậu ta luôn cảm nhận được có một sự áp chế.
Cậu ta thậm chí không thể nghĩ đến việc chống cự.
"Chú đang tìm cháu sao?"
Hai người không đi vào nhà, mà lựa chọn đi đến chỗ dưới giàn nho trong chòi, gió mùa hè thổi qua, lá nho theo gió đung đưa.
Dưới ánh trăng, những chùm nho căng mọng, mọng nước, trong vắt, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ chảy nước miếng.
Chẳng qua giờ khắc này sự chú ý của hai người đều không ở trên chùm nho.
"Cháu có chuyện gì thế?"
Quý Trường Tranh trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Bây giờ sao cháu lại biến thành người có tính cách như thế?"
Quả nhiên, Quý Trường Tranh vẫn là Quý Trường Tranh, vĩnh viễn đều gãi đúng chỗ ngứa.
Quý Minh Viễn đối với Quý Trường Tranh, vĩnh viễn không có khả năng nói dối, cũng không thể nói dối.
Bởi vì ở một trình độ nào đó, chú Quý Trường Tranh là người còn đối xử với cậu ta tốt hơn cả ba mẹ.
Quý Minh Viễn cụp mắt xuống, cất giấu tất cả ưu tư ở trong mắt, cậu ta nên nói thế nào đây?
Chú đã rất kỳ vọng vào cậu ta, thật ra thì bản chất của cậu ta chính là một tên hèn nhát, một tên ngu ngốc.
Một tên gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh, một kẻ hèn mọn và đầy sự thương xót.
Quý Minh Viễn há miệng một cái: "Chú ơi cháu ở nhà sống không được tốt lắm, cho nên cháu muốn đi kiếm một chút chuyện gì đó để làm."
"Cho nên, cháu đến chùa, định quy y xuất gia à?"
Cũng không phải là không thể.
Dĩ nhiên, ở bên trong hoạch định tương lai của Quý Minh Viễn, cũng không loại trừ khả năng này.
Nhìn đến đây, Quý Trường Tranh bỗng nhiên cảm thấy tức giận, anh xách tay áo của Quý Minh Viễn: "Quý Minh Viễn, cháu nói ở nhà không tốt vậy chú hỏi cháu, ở nhà không có gì cháu ăn à? Không có gì cho cháu uống sao? Nhà cũng không có tiền cho cháu đi khám bệnh à, khiến cháu về nhà không có cơm nóng để ăn, khiến cháu bơ vơ không có nơi để nương tựa sao?"
Chuyện này ——
Quý Minh Viễn bị nắm cổ, cậu ta cũng không tức giận, thậm chí cũng không phản kháng.
Chẳng qua cậu ta chỉ an tĩnh nhìn Quý Trường Tranh, chợt, lắc đầu một cái: "Không có, tất cả đều không."
"Vậy thì cái gọi là cảm nhận của cháu dẹp qua một bên đi, Minh Viễn, những thứ này ở thời điểm sinh từ đều không hề quan trọng."
Phải không?
Quý Minh Viễn không biết.
Quý Trường Tranh thấy dáng vẻ này của cậu, thì bỏ qua, móc ra một bao thuốc lá từ trong túi quần, định rút một điếu, nhưng mà nhớ tới thời điểm mỗi lần anh hút thuốc lá, Mỹ Vân luôn có dáng vẻ tránh né.
Cuối cùng anh cũng không mở ra, mà anh chỉ cầm bao thuốc để dưới mũi ngửi, chậm rãi nói: "Ở trên thế giới này, có rất nhiều người khổ hơn cháu rất nhiều, so với cháu thì người khổ sở cũng rất nhiều, Quý Minh Viễn cháu là may mắn, cháu sinh ra ở nhà họ Quý, chính là may mắn lớn nhất của cháu."