Thịt cực kỳ khan hiếm, đến mức dù mua thứ gì họ cũng luôn coi thịt là thước đo cho mọi thứ.
" Thịt rất ngon, nhưng đã mấy tháng rồi tôi chưa được ăn trái cây, tôi thực sự rất thèm ăn"
Đừng nói là con nít thèm ăn, ngay cả người lớn cũng thèm ăn.
Lời này vừa thốt ra, không biết là ai thở dài: "Nếu như ban đầu mà biết Mỹ Vân có vận may như thế, lúc ấy chắc chắn tôi cũng đi giúp nhà họ Thẩm."
Đây là nói thật.
Tuy nhiên, đáng tiếc rằng trên đời này không có sớm biết.
Từ xưa tới nay, từ trước đến giờ đều là dễ dàng thêm gấm thêm hoa, nhưng khi giúp người đang gặp nạn khó khăn.
Có người cảm thán nói: "Nói như thế thì ánh mắt nhìn người của bà Ngô thật sự rất tốt."
Có ai có thể phản bác lại sao.
Mọi người đều thấy hâm mộ bà Ngô, mà bà ấy đang ngồi ở bên trong phòng, híp mắt dựa vào ghế, một con mèo già đang co ro bên chân, nó cũng rất già và trông giống hệt bà Ngô.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, Bà Ngô cũng sắp ngủ, bà ấy còn không nhận ra được, ngược lại là do con mèo già phát hiện ra gì đó.
Thẩm Mỹ Vân còn chưa tới, nó đã kêu meo meo um trời.
Lúc đó, Bà Ngô cũng tỉnh lại, bà ấy mở mắt ra một cái, thì nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân dẫn theo Miên Miên, cười khanh khách nhìn bà ấy: "Bà Ngô."
Điều này khiến bà nội Ngô sửng sốt một chút: "Mỹ Vân và Miên Miên trở lại à."
Cũng không biết tại sao, nghe bà ấy nói một tiếng trở lại, khiến cho hốc mắt của Thẩm Mỹ Vân bắt đầu ửng đỏ, cô nhỏ nhẹ vâng một tiếng: "Đúng vậy ạ, trở lại thăm bà một chút."
Bà Ngô không dậy nổi, vỗ cái ghế bên cạnh một cái, tỏ ý bảo Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống.
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo, cầm túi nhỏ đưa cho bà ấy: "Nho tươi vừa mới hái, cố ý mang đến đây cho bà nếm thử ạ."
Cô vừa vứt câu, khiến cho bà Ngô hơi ngạc nhiên, nhận lấy túi nhìn xuống, có những chùm nho tím mọng nước, mỗi chùm đều cực kỳ đẹp như những viên ngọc trai đen.
Bà ấy cũng không nhịn được, lúc này hái một quả, nhẹ nhàng cắn một miếng, bên trong chứa đầy nước, vị chua ngọt tràn vào miệng.
Điều này khiến bà nội Ngô không khỏi nheo mắt hài lòng: " Đã nhiều năm rồi bà chưa ăn nho tươi như vậy."
Từ khi nhà họ Ngô rơi vào hoàn cảnh như thế này, cuộc sống của bà ấy cũng trở nên khốn đốn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì thấy chua xót trong lòng, cô đã được nghe một số chuyện từ mẹ chồng của cô là bà Quý.
Lúc nà Ngô lúc còn trẻ thì gia cảnh rất hiển hách, thậm chí còn hơn cả nhà mẹ của bà Quý.
Còn tại sao lại thành như thế này, khi bà Quý nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của bà Ngô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Khi còn là một cô gái trẻ, rõ ràng bà Ngô cao hơn một bậc, nhưng mà mấy thập niên trôi qua, bà Ngô lại trở thành một bà cụ già cô đơn.
Mà bà Quý đã có con cháu đầy cả sảnh đường, hưởng thụ nửa đời.
Chỉ có thể nói, cuộc sống của con người thật kỳ lạ.
Thấy bà Ngô như vậy, Thẩm Mỹ Vân cong môi nhỏ giọng nói: " Nếu như bà thích, hai ngày nữa cháu rời đi sẽ mang cho bà them một túi."
Nho hôm nay cô mang đến là tím nho, mấy ngày nắng nóng không thể để được lâu.
Bà Ngô lắc đầu: "Không được, nho này là cháu hái ở nhà họ Quý đúng không?"
Ngày đó lúc ở đó bà ấy có nhìn thấy, giàn nho ở nhà họ Quý đầy chùm nho, giống như là chưa từng hái vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Buổi sáng hôm nay vừa hái, mẹ chồng cháu đã bảo cháu mang đến cho bà một ít."
"Mẹ chồng của cháu thật sự rất có lòng."
Bà Ngô buông nho xuống, kéo tay Thẩm Mỹ Vân, chậm rãi nói: "Chẳng qua là do lòng của bà ấy tốt, chúng ta làm người cũng không thể làm như vậy, khi cháu là con dâu sống ở dưới một mái hiên thì dĩ nhiên sẽ không giống như thế."
"Tấm lòng của mẹ chồng Tô Bội Cầm của cháu khá tốt, vậy thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ rất tốt."