Thẩm Mỹ Vân "Tôi và anh ấy có quen biết từ trước."
"Sớm đã nói qua, sẽ không đếm."
Lý do này ngược lại không đúng.
Tiểu Tần cũng không hỏi thêm, tâm tư của cô ấy đều đặt trên chiếc xe đạp màu lam của mình, cô ấy nghĩ có thể đạp chiếc xe này đến xưởng.
Nhất định cô ấy sẽ là người được ngắm nhiều nhất xưởng sản xuất máy móc.
Không có ai!
Bởi vì chiếc xe màu làm này là lần đầu cô ấy thấy.
Thấy cô ấy vui vẻ.
Thẩm Mỹ Vân cười cười "Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại mọi người."
Đương nhiên, cô hóa trang kỹ rồi mới đến đây, mấy người này lần sau gặp lại nàng, cũng không nhận ra.
"Được."
"Được, cảm ơn cô."
Tiểu Tần rất cảm kích, đối với cô ấy mà nói, mặc dù 300 tệ đau như cắt thịt, nhưng chiếc xe này, cô ấy có thể sử dụng được mười năm.
Tính toán như vậy, một năm 30 tệ, một ngày có khả năng không tốn một xu!
Chuyện này không phải giống như được miễn phí sao.
Thấy Tiểu Tần cảm ơn, Cao Công và Lý Hữu Phúc cũng cảm ơn với Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu "Tiền hàng rõ ràng."
Nói đến đây, ngược lại Lý Hữu Phúc nhớ tới "Nếu như sau này tôi có bạn bè muốn mua xe đạp thì sao?"
Lời này vừa nói ra, Cao Công và Tiểu Tần cũng nhịn không được quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta thật là tham.
Còn muốn có lần sau.
Thẩm Mỹ Vân "Tôi không biết lần sau khi nào mới có hàng, nếu như có tôi sẽ liên hệ với anh."
Cho một ba phải lưỡng có thể đáp án.
Lý Hữu Phúc có chút thất vọng, nhưng suy nghĩ lại, hôm nay anh ta kiếm được rất nhiều.
Cũng không tham, đi theo đồng nghiệp giúp đẩy xe, hùng dũng oai vệ rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ở đây lâu, bọn họ vừa đi, cô liền tháo hóa trang trên mặt xuống.
Lấy chiếc mũ mà Miên Miên mang theo.
Giống như hai người khác nhau, sau khi đi ra, tìm một nơi không có người, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Trên đường.
Miên Man cầm tay Thẩm Mỹ Vân, nhịn không được hỏi "Mẹ, lần này chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"
Thẩm Mỹ Vân nói "800 tệ."
"Oaa."
"Thật nhiều tiền."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Miên Miên muốn mua gì không?"
"Mẹ mua cho con."
Miên Miên lắc đầu "Không được đâu, vên ngoài không có gì bằng Bào Bào."
"Mẹ, con có thể ăn bánh ngọt trong Bào Bào không?"
Rất lâu rồi cô bé chưa ăn.
Cô bé nháy đôi mắt to, dáng vẻ khao khát, không có ai có thể cự tuyệt được.
Thẩm Mỹ Vân cũng vậy.
"Đương nhiên, con có thể tự lấy."
"Mẹ cho con xem."
Cô bé phải chú ý không để ai thấy được.
Miên Miên trốn ở phía sau cây, hôm nay là một ngày rất nóng, mọi người đều ở trong nhà.
Thế cho nên trên đường không có nhiều người.
Cô bé lấy ra cái bánh ngọt vị ô mai, nghĩ đi nghĩ lại, lại lấy ra một ly kem.
Đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
"Mẹ ăn thôi."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên như vậy, không nhịn được ôm cô bé hôn một cái "Con gái mẹ thật tốt."
Ăn cái gì cũng không quên cô.
Miên miên cười "Mẹ là mẹ con mà."
Sao cô bé có thể quên mẹ.
Cô bé nhìn Thẩm Mỹ Vân ăn ly kem, cũng có chút thèm "Mẹ, con ăn một miếng được không?"
Thẩm Mỹ Vân "Được."
Sau đó, Miên Miên nhẹ nhàng cắn một cái, kem lành lạnh, ngọt ngọt, còn có mùi thơm của sữa.
"Ăn kem ly ngon hơn, kem que không ngon lắm."
Ngược lại, cô bé có một tật rất xấu.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta quay về."
Cô vốn muốn đi chợ đêm một chuyến, nhưng nhìn thấy Miên Miên như vậy, cô cũng không nỡ.
Lúc này gần mười một giờ, trời rất nóng, cho nên người đi ngoài đường có cảm giác như bị đốt cháy.
Miên Miên dạ một tiếng, thuần thục ăn hết bánh ngọt vị ô mai, còn không quên lấy một chai nước, uống vào cho tan hết mùi vị.
"Mẹ, con xong rồi."
"Được, bây giờ chúng ta trở về."
"Mẹ, không thể để ba biết sao?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ, cô gật đầu "Đúng vậy, chỉ có mẹ và con biết thôi."
"Người khác không được biết."