Tuy nhiên, bây giờ không có thời gian để lấy nó.
Sau khi Quý Trường Tranh sắp xếp xong tất cả những việc này, ông Quý và bà Quý cũng đi theo hỗ trợ, công việc cũng gần như đã hoàn thành.
Họ tìm một cái ghế nằm rồi nằm xuống, thời điểm họ tới Mạc Hà tỉnh Hắc đã là năm, sáu giờ chiều rồi, trời không có nắng nóng như ở Bắc Kinh.
Ngược lại, ở đây có những làn gió mát mẻ thổi tới, gió hoàn toàn không mang theo hơi nóng.
Đó là loại nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Bà Quý không nhịn được thở dài nói: "Cảm giác như nơi ở trong quân đội ở bên này thấp hơn ở Bắc Kinh của chúng ta, ít nhất phải năm sáu độ trở lên."
Thời điểm bà ấy ở Bắc Kinh mặc đồ tay ngắn, cũng nóng đến đổ mồ hôi, còn ở đây mặc đồ tay ngắn không chỉ không bị nóng, mà gió thổi lâu, đang khiến cho người ta muốn mặc thêm áo khoác.
Quý Trường Tranh: "Ở đây sáng sớm và chiều tối nhiệt độ chênh lệch rất lớn."
Bà Quý nằm nghỉ ngơi không muốn động đậy: " Chờ mẹ nghỉ ngơi khỏe lại, thì một hồi con dẫn mẹ đến phòng tiếp khách đi."
Lúc này thật sự bà ấy không muốn cử động.
Ngồi xe một ngày một đêm khiến cho người ta mệt mỏi đến đầu ngón chân cũng muốn được nghỉ ngơi.
Quý Trường Tranh cũng không gấp.
"Công việc của Mỹ Vân rất cực khổ sao?"
Bà Quý mới vừa hỏi xong, thì Thẩm Mỹ Vân đẩy cửa viện, tiến vào, cô cười một tiếng: "Dạ khá tốt, không tính là khổ cực."
Cô chỉ cần góp sức vào những thời điểm quan trọng, không đến lượt cô làm những việc như cho heo ăn, dọn dẹp ngày thường.
Bà Quý không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại về vào lúc này.
Bà ấy chào hỏi: "Mỹ Vân con tan làm rồi hả?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dạ chưa, trại nuôi heo có heo bị bệnh, con trở lại lấy thuốc." Nói xong thì vội vàng đi tìm Miên Miên.
"Miên Miên đâu rồi?"
"Ở chỗ này."
Miên Miên tránh ở bên trong phòng nghỉ ngơi, đang nằm ở trên giường lăn lộn. Nghe thấy tiếng nói của mẹ thì lập tức chạy đi ra, Thẩm Mỹ Vân kéo cô bé đi vào: "Đi thôi, con tìm thuốc với mẹ, thuốc kia lúc trước là con cất."
Miên Miên le lưỡi một cái: "Dạ mẹ."
Sau khi đi vào phòng, Thẩm Mỹ Vân mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp bằng gỗ, bên trong hộp toàn bộ đều là thuốc men.
Đương nhiên là từ bên trong Bào Bào lấy ra, nhưng sẽ nói với bên ngoài là lấy từ Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Mỹ Vân chọn mấy ống Ceftizoxime, sau đó cô muốn tìm ống tiêm, nhưng lại không có, cô nghĩ đến lúc chuẩn bị thuốc ở nhà, bọn họ chỉ có loại thành phẩm này.
Bác sĩ Tần lại không có ở đây.
Cô cũng không biết cách tiêm thuốc.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định thay thế Ceftizoxime dạng tiêm sang Ceftizoxime dạng viên uống, tuy hiệu quả của đường uống không nhanh bằng đường tiêm.
Nhưng mà họ cũng không còn cách nào khác.
Sau khi lấy thuốc xong, cô cất hộp thuốc bằng gỗ, chuyện này khiến cho Miên Miên không nhịn được hỏi: "Mẹ không cầm theo sao?"
Lời này tựa hồ chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới có thể nghe hiểu.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: " Không cần, tạm thời như vậy là đủ rồi, nếu như không đủ mẹ sẽ nhờ Miên Miên tới hỗ trợ."
Cô tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi lần nữa đến chuồng heo, thì cô trực tiếp bỏ thuốc Ceftizoxime trộn vào bên trong thức ăn của heo, rồi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn.
Về phần hiệu quả có tốt hay không, Thẩm Mỹ Vân cũng không xác định được.
Cô chỉ có thể nói rằng cô nuôi lợn theo kiến thức trong sách, trên thực tế chính cô cũng là một người ngoại đạo.
Trong lúc trời xui đất khiến mà đi lên con đường nuôi heo.
Người khác còn tưởng cô là người chuyên nghiệp, trên thực tế khụ, một người ngoại đạo như cô không dám để cho người ngoài biết.
Đợi sau khi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn hết thuốc.
Sĩ quan hậu cần nhìn cô với ánh mắt sùng bái: "Mỹ Vân à, trại nuôi heo này thật sự không có cô là không được mà."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới mà.