Vừa làm vừa không quên cảm thán cùng Thẩm Mỹ Vân: "Khu nhà dân này của chúng ta, trước kia không có nước, tất cả mọi người cảm thấy việc gánh nước quá phiền, sau đó bộ đội mới cấp kinh phí để nối đường ống nước đến mỗi hộ."
"Lúc này mới được coi là thuận tiện, em không biết đâu, trước đó mỗi lần đi gánh nước giặt rửa cái gì, bọn chị đều không nỡ dùng nước."
Giếng nước cách xa. Cũng chỉ muốn xách hai thùng nước một ngày, nhưng mà có lúc nào trong ngày không cần dùng nước chứ, sao có thể tiết kiệm được.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn, cười một cái: "Vậy thì em vẫn còn may"
Triệu Xuân Lan: "Đương nhiên, trước kia ban đầu khu nhà dân này cũng không phải nhà gạch nung mà là loại nhà xây bằng gạch gỗ, trời mưa còn bị rỉ nước, mãi sau này mới được xây lại."
"Thương kế toán Vương cùng sĩ quan hậu cần, bọn họ còn không muốn nói chuyện trong vòng nửa tháng."
Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Sĩ quan hậu cần đúng là người như vậy."
Vô cùng keo kiệt.
"Chị nói cho em biết, sĩ quan hậu cần người kia, chị nghe Thu Mai nói, cho dù muối có rơi xuống đất thì anh ta cũng sẽ nhặt lên, thậm chí còn cao ra ba lớp đất."
Át chủ bài của những người keo kiệt!
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút về tính tình của sĩ quan hậu cần, cũng đúng.
Cô cũng không đáp lại, dù sao thì cũng không nên nghị luận sau lưng người khác.
Cô đặt túi cá chạch vào trong cái chậu, sau đó cho nước vào, lại cho thêm nửa thìa muối, nhỏ vài giọt dầu vào. Để cá chạch nhả cát.
Hành động này lại khiến Triệu Xuân Lan đau lòng chết đi được.
"Được rồi, bây giờ còn chưa nấu đâu, vậy mà em đã dùng muối với dầu, như cũng đủ nguyên liệu để nấu ra thành phẩm rồi."
Thẩm Mỹ Vân mở một đôi mắt hạnh, long lanh ra: "Chị Xuân Lan, em làm vậy là để làm sạch cát, nếu không làm sạch cát trong cá chạch thì không thể ăn."
Cô vừa dứt lời, bà Quý ngồi trên tảng đá nhỏ hái đậu cũng đang lặng lẽ hóng chuyện.
Tại nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy thì lập mã tiếp một câu: "Mỹ Vân cứ dùng, nếu không đủ thì để mẹ đi mua."
Mỹ Vân nấu ăn ngon, không thể lãng phí được.
Chút dầu muối này có đáng là gì?
Lời này khiến Triệu Xuân Lan không nhịn được mà nhìn qua: "Thím Quý, thím thật hào phóng đấy."
Bà ấy đến khu nhà con trai ở lâu như vậy, nhưng cũng không ở nhà con trai mà ngày nào cũng ở khách sạn.
Cũng chỉ đến nhà con trai ăn cơm ban ngày. Điều này đã trở thành chuyện mới lạ của khu nhà dân bộ đội, dù sao thì đây thực sự là một cô gái lớn ngồi kiệu hoa.
Cho dù nhà khách có trợ cấp chi phí thăm người thân, chi phí ở một ngày chỉ có ba mươi xu, nhưng một tháng cũng là chín tệ.
Ai lại cam lòng như thế?
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, bà Quý liền cam lòng, cũng không chê phiền mà mỗi ngày đều đi đi lại lại, bà ấy còn cười ha hả nói: "Tôi làm như vậy là đang rèn luyện sức khỏe."
Bà Quý nghe Triệu Xuân Lan nói vậy thì bình tĩnh hái đậu, rất nhanh liền hái được một rổ.
Sau đó lại mạng ớt đến, hái hết cuống của ớt, lúc này mới chậm rãi nói: "Muốn ăn ngon, sao có thể không bỏ gì ra được?"
"Cho nên chuyện này cũng bình thường."
Nói thật, trước kia bà Quý thực sự không biết tài nấu nướng của con dâu, con dâu Thẩm Mỹ Vân có tài nấu nướng tốt như vậy, sau khi ăn một bữa cơm ở nhà. Cho dù có đánh chết bà ấy thì bà ấy cũng không đến nhà ăn.
Cơm nước ở nhà ăn, quả thực là một lời khó nói hết.
Nhưng mà cơm do Mỹ Vân làm ra lại khác, cả sắc lẫn hương đều có đủ.
Khi ấy bà Quý ăn miếng đầu tiên xong thì liền vô ý thức quay đầu sang hỏi: "Kiếp trước con có thắp hương không?"
Không những cưới được một người vợ xinh đẹp mà tài nấu nướng của đối phương còn rất tốt.
Đúng là thái quá.
Lời này thực sự đã khiến Quý Trường Tranh đắc ý trước mặt mẹ mình một ngày.