Thẩm Mỹ Vân nhếch môi cười cười: "Nhưng mà Quý Trường Tranh à, chúng ta đã thua ba lần."
Cô xòe ba ngón tay ra: "Ba lần!"
"Không thể thua tiếp."
Cô là vợ của Quý Trường Tranh, cũng là một thành viên của đồn trú.
Thân làm người của đồn trú, tất nhiên là phải có sự vinh dự và đoàn kết này.
Nghe thấy lời này, Quý Trường Tranh nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Anh chỉ yên tĩnh nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh phát hiện cứ đến lúc anh tưởng bản thân đủ hiểu rõ Thẩm Mỹ Vân thì cô lại mang đến cho anh một sự bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân thì không chú ý đến Quý Trường Tranh, nếu ngày mai phải đi ra ngoài thì hôm nay phải sắp xếp mọi chuyện sẵn sàng.
Cô suy nghĩ một chút, nói với bà Quý và ông Quý: "Ba mẹ, nếu ngày mai con ra ngoài cùng đội thu thập, vậy thì phải nhờ ba mẹ chăm sóc Miên Miên rồi."
Cần đưa đón Miên Miên đi học. Nếu ăn cơm thì tạm thời chỉ có thể đến nhà ăn.
Ong Quý và bà Quý đến đây, không phải là vì trông nom đưa nhỏ sao?
Tất nhiên là sẽ đồng ý.
Con trai con dâu cống hiến cho bộ đội như thế.
Đương nhiên là phải khác. ...
Chờ ăn cơm xong, Quý Trường Tranh đi rửa bát đũa, việc này như đã thành thói quen trong gia đình.
Thẩm Mỹ Vân làm cơm, Quý Trường Tranh rửa bát đũa, ông Quý và bà Quý phụ trách chăm cháu.
Trong lúc Quý Trường Tranh bận rộn thì Thẩm Mỹ Vân cũng không nhàn hạ.
Lại lấy ra một túi bột Phú Cường mới từ trong tủ ra, nhà bọn họ khác những nhà khác, nhà người khác nhà đều trộn thô lương tạp lương vào ăn chung.
Mấy người Thẩm Mỹ không ăn quen nên dứt khoát đổi tạp lương thành bột Phú Cường.
10 cân một túi bột Phú Cường ở người khác nhà thì có thể ăn trong một hai tháng, thậm chí là lâu hơn.
Nhưng nhà bọn họ thì chỉ kéo dài được hơn một tuần là nhiều nhất.
Chỉ có thể nói, số tiền của Quý Trường Tranh kiếm được đều dùng để nuôi gia đình, là nghĩa đen.
Quý Trường Tranh đang rửa chén, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân cầm bột Phú Cường thì hỏi: "Muộn như vậy? Sao lại định làm cơm?"
Tất cả mọi người đều đã ăn rồi mà.
Thẩm Mỹ Vân: "Bây giờ em làm chút đồ trước, buổi sáng ngày mai có thể mang theo ăn trên đường."
"Vậy anh cũng giúp." Quý Trường Tranh cấp tốc rửa bát đũa, liền muốn đến giúp việc, Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo: "Em định làm hai loại, một phần để chưng bánh bao, một phần để làm bánh rán hành."
Đây đều là những món cực kì thích hợp để mang theo ăn trên đường.
"Làm bánh bao nhân gì?" Quý Trường Tranh hạ giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Vân: "Nhân đậu, anh đi ra ngoài hái chút đậu về đi."
Mang theo ăn trên đường vào mùa hè, hơn nữa còn là lương thực, vậy thì nhân thức ăn chay là thuận tiện nhất.
Hơn nữa cũng làm mát dạ dày.
Quý Trường Tranh được phân phó, nhanh chóng đi ra ngoài bắt đầu bận rộn.
Ông Quý đang dạy Miên Miên những kiến thức trong sách, nhìn thấy này thì không nhịn được cảm khái với bà Quý: "Bà nhìn con mình với vợ rồi, đúng là khác đi."
Trước đó ở nhà cũng chỉ biết ăn, vậy mà bây giờ lại biết chạy từ trong ra ngoài.
Bà Quý hừ một câu: "Cũng giống ông lúc còn trẻ."
Phải rồi!
Một câu nói khen cả hai ba con.
Sau đó ông Quý giảng bài cho Miên Miên càng nghiêm túc hơn.
Nhà bếp, sau khi Thẩm Mỹ Vân để vắt bột lên thì Quý Trường Tranh cũng hái đậu xong.
Hơn nữa còn hái được ít dưa chuột và cà chua, dự định mang theo để ăn trên đường.
Thẩm Mỹ Vân ngầm khen anh thông minh.
Quý Trường Tranh kiêu ngạo không chịu được, lúc làm việc cũng càng cố gắng hơn, anh không phát hiện ra bản thân mình và ông Quý ở bên ngoài giống nhau như đúc!
Rạng sáng hôm sau, còn chưa đến bốn giờ thì Thẩm Mỹ Vân đã dậy, không có cô thì tất nhiên là Quý Trường Tranh cũng không thể ngủ tiếp.
Dứt khoát giúp việc cho Mỹ Vân.
Bột đã được ủ, Thẩm Mỹ Vân sờ một cái cảm thấy không tệ thì mới bắt đầu bận rộn.