"Vậy bánh bao thì sao? Có bán bánh bao không?"
"Tôi bỏ tiền mua."
"Hay là chúng tôi sẽ cho các người một con thỏ trong lần thu thập lần này được không? Tôi lấy thịt đổi!"
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh, dù sao thì vẫn còn rất nhiều bánh bao, cô theo hẳn mười cái.
Quý Trường Tranh trực tiếp từ chối thay cô: "Không bán."
Đơn giản sáng tỏ. Còn cần anh ta cho sao?
Dù sao thì bọn họ cũng đã dẫn Mỹ Vân đến đây, chỉ cần không xui xẻo như trước thì không phải chuyện chiến thắng Lương Chiến Bẩm rất dễ dàng sao.
Lương Chiến Bẩm thở dài, liền biết không mua được, anh ta đổi góc độ: "Trường Tranh à."
Tiếng nói cực ôn nhu, cực kỳ buồn nôn.
Nghe thấy tiếng nói này, thiếu chút là Quý Trường Tranh làm rơi bánh xèo trong tay: "Anh nói tiếng người đi."
Nếu không phải mình biết Lương Chiến Bẩm, hơn nữa còn biết anh ta là kẻ cuồng chiến đấu thì thiếu chút nữa là anh cảm thấy có phải Lương Chiến Bẩm đã bị điên rồi không?
"Vợ của anh có chị em gái không?"
Lời này.
Quý Trường Tranh hung hăng cắn bánh xèo một cái, bánh rán hành thơm ngon, trứng gà vàng giòn, cà chua chua ngọt, dưa leo giòn khiến anh vô ý thức mà híp mắt: "Anh muốn làm cái gì?"
"Anh có thấy tôi giống em rể thất lạc mười tám năm của mình không?"
Quý Trường Tranh: "..."
Thực sự đủ rồi, quá không biết xấu hổ, thậm chí anh còn không muốn nói mình biết đối phương.
Dứt khoát quay đầu sang một bên.
Không muốn để ý đến người này.
Tuy rằng tham lam, nhưng mà Thẩm Mỹ Vân cũng chỉ mang theo rất ít, mọi người nhìn Thẩm Mỹ Vân ăn bánh xèo, cố gắng ăn hết số bánh ngô hấp và bánh mì mà mình mang tới.
Cố gắng ăn cho no.
Hai bên để lại vài người trông coi đồ đạc, những người còn lại thì nhanh chóng chuẩn bị xuất phát.
Dù sao thì không chỉ phải thu thập mà còn phải đặt bẫy.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân cùng Triệu Xuân Lan đều là các đồng chí nữ, không theo kịp hành trình của các chiến sĩ, cũng không muốn đi liên lụy đối phương.
Dứt khoát tách khỏi bọn họ.
"Chúng ta đi bên này."
Quý Trường Tranh có chút không yên lòng, Thẩm Mỹ Vân giơ cái còi trên cổ lên: "Em có cái này."
Nếu như thực sự gặp chuyện thị thổi còi, Quý Trường Tranh ở gần đó sẽ đến giúp.
"Vậy được rồi, mọi người đừng đi quá xa." Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, chờ anh vừa đi. Triệu Xuân Lan liền không nhịn được nói: "Tiểu đoàn trưởng Quý nhà em ấy, ở bên ngoài lạnh nhạt kiệm lời, nhưng mà ở trước mặt em thì lại biến thành kẻ nói nhiều."
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, cười cười: "Có vẻ là vậy."
"Chúng ta đi về phía nào?"
Cô không quá thích nói về Quý Trường Tranh cùng người khác.
Lời này của cô đã thay đổi lực chú ý của Triệu Xuân Lan.
"Em chọn đi, chị biết em may mắn hơn bọn chị."
Thẩm Thu Mai cũng đồng ý với lời này, dù sao thì chuyện bắt tôm ở thảo nguyên ngoại ô lần trước đã khắc sâu vào ký ức bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh, nhìn cây cối ở phía đối diện lớn, nhưng mà phía dưới lại thông khoáng. Hơn nữa còn có một mùi thơm ngát, mùi hương khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hơn nữa, hình như là ở cây bên kia có sóc?
Là con sóc đấy?
Nhìn béo tròn tròn, nhìn cơ thể trông rất mũm mĩm.
Nếu có động vật, vậy thì chứng tỏ ở nơi này có đồ ăn của bọn chúng, nếu không thì cũng không đến mức mập như vậy.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, liền chỉ vào vị trí con sóc kia biến mất: "Chúng ta đi bên kia đi."
Đối với quyết định của Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan cùng Thẩm Thu Mai không phản đối.
Một đường lội qua bụi cây tùng, Thẩm Mỹ Vân liền phát hiện không quá đúng, trên đất có một lớp lá kim dày đặc.
Giẫm ở dưới chân, mềm mềm, nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hình như có cái gì đó đang mọc ở dưới lớp lá cây này?
Thẩm Mỹ Vân ý thức mà ngồi xổm người xuống nhìn, quả nhiên cô nhìn thấy những cây nấm như chiếc ô màu nâu ở dưới đám lá này.