Có Lương Chiến Bẩm đặt cơ sở, cho thấy bọn họ đang rất may mắn.
Trong lúc nói chuyện liền đi tới rừng tùng bên này.
Chờ đến khi bọn họ đi qua thì hai người Triệu Xuân Lan cùng Thẩm Thu Mai đã hái được một khu lớn, rõ ràng có thể nhìn ra thổ chất của rừng tùng này khác biệt.
Nhưng mà cho dù có như vậy thì vẫn chưa đào được hai phần mười.
Dù sao thì một khu vực dốc lớn này cũng đều là nấm thông.
Từng cây nấm thông có thân màu trắng cùng với phần đầu rất lớn, trông khỏe mạnh mà màu mỡ.
Sau khi Trần Viễn nhìn thấy thì hơi thở cũng nặng thêm vài phần: "Như vậy thì phải có bao nhiêu chứ?"
Anh ấy cũng không tính nổi, còn không nói trên mặt đất đã có một túi đầy, sau đó còn chất thành đống ở trên lá cây.
Trần Viễn vừa nói chuyện thì Triệu Xuân Lan nhất thời bất ngờ, chỉ là sau khi Triệu Xuân Lan ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một mình Trần Viễn thì nhất thời có chút thất vọng: "Sao chỉ có một mình anh?"
"Những người khác đâu?"
Có thêm một người thì có tác dụng gì?
Khu nấm thông lớn như vậy, chắc chắn phải tốn ba đến bốn ngày mới đào xong.
Thẩm Mỹ Vân: "Người khác còn chưa trở về, chỉ có anh của em xách theo thỏ xám về, còn có người của đội trưởng Lương bên kia đang ngó chừng, cho nên ..."
Cô dang rộng tay: "Chỉ gọi một mình anh của em đến."
Đây cũng là chuyện không thể làm khác hơn.
"Thôi bỏ đi, một người thì một người."
Triệu Xuân Lan ra hiệu cho Trần Viễn: "Biết cách hái nấm thông chứ?"
Trần Viễn ử một tiếng, ngồi xổm người xuống rồi bắt đầu làm.
Vừa ngồi xuống, ba bốn người bắt đầu làm việc trong vòng một giờ.
Thẩm Mỹ Vân chính là loại người kia, trong tay đang hái một cây nấm thông, nhưng con mắt đã nhìn chằm chằm bụi tiếp theo.
Cô hận không thể duỗi ra tám cánh tay.
Đối với nấm thông lần này, Thẩm Mỹ Vân cũng không lười như lần trước.
Hái nấm thông không giống nhặt tôm, là cảm giác hoàn toàn là không giống nhau.
Bắt tôm thì sẽ phải kẹp khi người nó còn ướt, nhưng mà nấm thông thì khác, chính là loại sau khi đào ra từng lớp đất, để lộ ra nấm thông khỏe mạnh màu mỡ thì nhẹ nhàng hơi dùng sức, rút cả cây lên, cảm giác kia cực kỳ nhẹ nhàng.
Khiến cô có chút yêu thích không dừng tay được.
Một cây hai cây ba cây, mãi cho đến khi không đếm nổi nấm thông nữa.
Cảm giác này khiến cho người ta càng đào càng thỏa mãn, thậm chí còn khiến người ta quên mất thời gian.
Bên khác, mấy người Quý Trường Tranh đã đặt hơn mười cái bẫy, bên trong bẫy cũng đều là con mồi.
Chỉ là— Sao mà Trần Viễn vẫn chưa quay về?
Quý Trường Tranh đã đi qua vài lần nhưng vẫn không thấy ai, cũng không nghe thấy bất luận cái gì.
Quý Trường Tranh lại nhìn con mồi, không nhịn được mà thở dài một hơi: "Lão Ôn, anh mang hai con thỏ này về cho Tiểu Hầu trông, thuận thế xem tại sao đoàn trưởng Trần còn chưa trở về?"
Nghe thấy lời này, chỉ đạo viên Ôn có chút không muốn đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn trốn chạy của con mồi kia thì vẫn lấy đại cục làm trọng.
Vốn bắt con mồi đã không dễ dàng, con thỏ kia còn rất giảo hoạt, nếu không phải là Quý Trường Tranh tay mắt lanh lẹ thì chỉ sợ là đã không bắt được.
Nhìn đến bây giờ mà Lương Chiến Bẩm bên cạnh vẫn tay không là biết.
"Được, tôi biết rồi."
chỉ đạo viên Ôn được phân phó, liền mỗi tay cầm một con thỏ, quay về đại bản doanh.
Anh ấy quay trở về, nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Viễn, ngược lại là thấy Tiểu Hầu, chỉ có một mình cậu ta.
Điều này khiến chỉ đạo viên Ôn vô ý thức mà run lên: "Đoàn trưởng Trần đâu?"
Thuận thế đưa hai con thỏ hoang qua, vẫn còn sống, hai đùi đang đạp loạn, chúng còn dùng rất nhiều sức.
Tiểu Hầu nhanh chóng đi đến bắt hai con thỏ này lại trong cái chuồng làm bằng cỏ nhốt hai con thỏ trước đó.
Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi. Thấy Hầu Tam sát vách đang nghe trộm, trong lòng cậu ta cười lạnh một tiếng, liền biết đây là đang phái người quan sát bọn họ.