chỉ đạo viên Ôn lắc đầu: "Giả vờ diễn, tạm thời lừa gạt được Hầu Tam đang trông ở đó, nhưng mà không biết có thể lừa gạt được bao lâu, được rồi được rồi, mặc kệ, cứ hái trước đã."
"Nấm thông là một thứ rất tốt, cho dù có xào hay nấu canh thì cũng ăn rất ngon."
Nghe xem!
Còn chưa bắt đầu đào thì đã nghĩ nên nấu như thế nào.
Trêu cho Triệu Xuân Lan phải trợn mắt.
"Chỗ đó là của cậu, nếu không đào hết thì không được rời đi."
Đối với với em rể tương lai của mình, Triệu Xuân Lan hoàn toàn không chút thương xót.
chỉ đạo viên Ôn cười tươi: "Vâng, chị cả."
Xưng hô rất thân thiết.
Thấy vậy thì Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, lúc bắt đầu đào nấm thông còn thoải mái, nhưng sau đó càng lúc sẽ càng mệt, mệt mỏi cả người, cũng không còn cảm giác thoải mái trước đó.
Thẩm Mỹ Vân nói với chỉ đạo viên Ôn: "Chỉ đạo viên, anh đến đào chỗ của tôi đi."
Chuyện này — chỉ đạo viên Ôn còn đang sững sờ thì Trần Viễn đã đá anh ấy: "Mau lên."
Anh ấy nhìn sắc mặt em gái nhà mình, liền biết đối phương đã mệt, dự định đi xem chỗ khác.
chỉ đạo viên Ôn bị đạp cũng không nóng giận: "Được rồi!"
Thẩm Mỹ Vân đã có người làm việc thay, cô liền đứng lên, duỗi người một cái: "Em đi đến khu bên cạnh xem."
Vừa dứt lời, mấy người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc: "Muốn đi đến chỗ khác sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Kích động làm cái gì?
"Em mau đi đi, đi thêm mấy chỗ, nhưng mà đừng đi xa."
Rừng sâu núi thẳm này không an toàn.
"Đừng đi đến chỗ đội ngũ của Lương Chiến Bẩm."
Đến lúc đó, thiết kế nhân vật đẹp đẽ của Thẩm Mỹ Vân sẽ không còn, cô không giữ được, mấy người Trần Viễn không giữ được, gián tiếp khiến cho số nấm thông bên này không giữ được.
Cho nên, Thẩm Mỹ Vân rất quan trọng!
Đương nhiên, cô cũng phải đi nhiều, nếu cô không đi thì sao có thể tìm được nhiều thứ hơn.
"Biết rồi." Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười đồng ý một tiếng, mở bình nước quân đội ra uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy trong người thoải mái hơn.
Cô đi dạo xung quanh, phát hiện chỗ nào trên mặt đất cũng là lá thông, mà bên trong lá thông lại cất giấu nấm thông, nếu không cẩn thận thì sẽ giẫm phải nấm thông.
Cô cẩn thận đi lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh, liền thấy mấy con sóc mập mạp nhìn thấy lúc trước đang đứng trên cành cây cao, dương nanh múa vuốt với cô.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Có nơi muốn đến.
Nếu không phải nhờ sóc con thì cô cũng không tìm được khu rừng nấm thông này.
Cô cười cười, đá lá thông dưới đất, chậm rãi đi theo con sóc.
Con sóc béo kia hoàn toàn không sợ người, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi đến thì nó liền tạm nghỉ chốc lát, rồi mới xoay mông về phía Thẩm Mỹ Vân. Rồi lại nhảy lên một cành cây khác.
Lại quay đầu, phát hiện Thẩm Mỹ Vân vẫn đi theo. Con sóc nhất thời kinh ngạc: "Chi chi chi!"
Gấp đến độ nhảy cẫng ở trên cây, ai bảo cô đi theo?
Thẩm Mỹ Vân không hiểu, nhưng mà cô có thể tiếp tục đi theo.
Bây giờ đến lượt con sóc lo lắng tìm kiếm xung quanh, chộp lấy một quả thông xanh rồi đập về phía Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Tính tình của con sóc này còn rất nóng nảy nhỉ?
Sau khi né được quả thông, cô cầm lấy kiếm trả, lúc này mới là tháng bảy, quả thông còn chưa chín, vẫn còn xanh.
Cầm ở trong tay có chút nặng, cô dùng sức mở ra, nhìn thấy bên trong đã có hạt thông, chỉ là còn rất non, có hạt màu trắng sữa, rất giống hạt dưa đã bị tách vở.
Nhưng mà, mặc dù còn chưa chín, nhưng mà hạt thông bên trong đã chằng chịt, khá là dày.
Điều này khiến ánh mắt Thẩm Mỹ Vân vô thức mà sáng lên, mở ra nếm thử, hơi đắng sau đó là vị ngọt.
Cô nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cây thông cao chót vót có đầy quả thông!
Đây là bao nhiêu chứ?
Chờ đến khi quả thông chín, nếu lấy hết số này xuống, vậy thì có thể lấy ra được bao nhiêu hạt đây?