[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 832 - Chương 832: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 1

 Chương 832: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 1 Chương 832: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 1 Chương 832: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 1

Không muốn phản ứng với con sóc, cô nói với Quý Trường Tranh ở bên cạnh: "Đi qua xử lý con gà rừng kia đã."

Tránh để con gà rừng bắt nạt sóc béo, không thể nhìn cảnh con sóc béo bị gà rừng đè ra đánh.

Nhất là cái miệng của con gà kia, khiến sóc béo chạy trối chết.

Quý Trường Tranh gật đầu, nhắm chính xác vào con gà rừng, phanh một tiếng, một giây trước con gà rừng còn đang diễu võ giương oai trước mặt sóc béo. Một giây sau thì đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Dọa cho con sóc béo hết hồn, trực tiếp đi đến bên cạnh con gà rừng, đưa tay ra phía trước con gà xem có còn thở không.

Không thở?

Chết rồi!!

Con sóc béo sửng sốt khoảng ba giây, chợt nhảy lên người của con gà rừng đi, bắt đầu vỗ tay: "Chết thì tốt, chết thì tốt."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Quý Trường Tranh: "..."

Cho dù không hiểu sóc béo đang nói gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của nó thì lập tức biết đây không phải con sóc hiền lành.

Nào có loại cười trên nỗi đau của người khác như thế.

Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, tiếng ho này lập tức làm sóc béo giật mình, nó nhảy cẫng đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân. Đánh giá Quý Trường Tranh.

Chợt, nhìn công cụ trên tay anh một lát rồi nâng cánh tay béo vỗ vỗ: "Thú hai chân, người đàn ông mà cô mang đến còn rất lợi hại."

Lập tức đánh chết con gà đáng sợ chỉ bằng một cú!

Thực sự trâu bò đấy!

Nếu nó cũng lợi hại như vậy thì sẽ không bị gà mổ vào đầu.

Thẩm Mỹ Vân nghe con sóc béo vẫn luôn chi chi chi, dù sao thì cũng không hiểu, cô hỏi Quý Trường Tranh: "Anh có biết nó đang nói cái gì không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu, suy nghĩ phút chốc, không xác định nói: "Hình như là đang khen anh?"

Con sóc béo: "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Chính là đang khen anh."

Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Nhìn không ra, anh còn rất từ luyến."

Quý Trường Tranh cười cười: "Vợ à, ở trước mặt em, anh phải làm như vậy, bằng không thì anh rất tự ti."

Vợ xinh đẹp như vậy.

Thẩm Mỹ Vân giơ tay đánh, con sóc béo như nhìn ra gì đó, cũng thử nâng cái chân đầy thịt lên đánh Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh: "..."

Nếu không phải do nó là một con sóc thì anh sẽ thực sự tính sổ với nó.

"Được rồi được rồi, mau mau thu trắng gà, nếu anh ở lại đây quá lâu rồi để người khác phát hiện cũng không tốt."

Dù sao, bên này cũng được xem như một căn cứ.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, đầu tiên là kiểm tra con gà rừng đã bị đánh chết, dùng dây gai cột chặt lại.

Lúc này mới lấy ra một cái túi, chỉ là, đương Quý Trường Tranh nhìn thấy số trứng gà hoang. Trong phút chốc, anh không khỏi hoảng hốt: "Chúng ta đến mua hàng sao?"

Anh đã từng nhận nhiệm vụ thu thập không chỉ một hai lần, nhưng mà đây là lần đầu anh nhìn thấy nhiều trứng hoang như vậy.

Trước đó mỗi lần có nhiệm vụ thu thập, nếu không phải rất vất vả thì cũng về tay trắng.

Nhưng mà không còn cách nào khác, vẫn phải tiếp tục tham gia, bây giờ thiếu lương thực, vật tư cũng thiếu, hằng năm số đồ mà bộ đội được nhận cũng có hạn, vì không muốn làm phiền tổ chức cho nên sau đó đều cố gắng tự cấp tự túc.

Dưới tình huống bộ đội không có nhiều lương thực và đồ ăn thì tổ chức nhiệm vụ thu thập, đều là vì trang trải cuộc sống.

Không cho phép làm phiền phía trên hơn.

Nhưng mà trước đó gian nan nhiều đến mức Quý Trường Tranh anh có chút không quen với sự đơn giản này.

Cái cảm giác chỉ cần cúi đầu nhặt trứng gà kia, thật tại là quá sung sướng mà.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy lời của Quý Trường Tranh thì cô cười một cái: "Cũng không đến mức đó, cũng chỉ có khoảng một trăm trứng gà, sao có thể tính là mua hàng được?"

Nghe thấy giọng điệu hào phóng kia, Quý Trường Tranh cũng không khỏi hoảng hốt phút chốc.

"Trên dưới một trăm quả trứng gà, trước đó anh cũng chưa từng nhìn thấy."

Cũng chính là kể từ sau khi đưa Mỹ Vân đi cùng, lần trước có tôm và cá, lần này có trứng gà cùng nấm thông. Khiến anh có một loại ảo giác.

Bình Luận (0)
Comment