Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Lát nữa dùng lá che lại, rồi đi cắt chút cỏ ở xung quanh phủ lên."
Có thể dùng biện pháp này được.
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tránh rủi ro.
Quý Trường Tranh biết Trần Viễn muốn nói cái gì: "Không có biện pháp thập toàn thập mỹ, chúng ta luôn phải lựa chọn, đúng không?"
Nếu như mang về thì tất nhiên là sẽ không giữ được số nấm thông trong rừng, nhất định là phải chia sẻ với Lương Chiến Bẩm.
Nhưng mà bây giờ bọn họ vẫn đang ở trong giai đoạn cạnh tranh, tất nhiên là không thể phạm thêm sai lầm nữa.
Cho nên, đây chính là biện pháp duy nhất lúc này.
Trần Viễn ôi một tiếng: "Thực sự là thu thập cái gì nhiều cũng lo lắng."
Thể nào cũng nghe ra sự kiêu ngạo và đắc ý trong tiếng nói kia.
"Em nói đi bắt mồi là như thế nào?"
Quý Trường Tranh nhẹ nhàng đặt túi xuống: "Mỹ Vân phát hiện một ổ gà, nhặt được rất nhiều trứng gà dại, em đoán vào buổi tối, nhất định là số gà rừng này sẽ phải về nhà."
Nghe thấy lời này.
Mắt của Trần Viễn nhất thời sáng lên: "Đi đi đi, bây giờ đi."
Đến trưa hôm nay mà bên kia vẫn chưa bắt được bao nhiêu con mồi, mặc dù số nấm thông này tốt nhưng mà vẫn chỉ là đồ ăn chay.
Ngay cả chút đồ ăn mặn cũng không có.
Quý Trường Tranh gật gật đầu, mắt thấy chỉ đạo viên Ôn cũng muốn đi, anh suy nghĩ một chút: "Đồng chí nữ bên này cần được hộ tống."
Nghe thấy lời này, Triệu Xuân Lan liền xua tay: "Hộ tống cái gì? Chúng tôi sẽ trở về bằng đường đến đây."
"Cậu đưa cho tôi cái túi đựng trứng gà dại đi, để tôi xách cho."
"Mỹ Vân xách gà rừng, Thu Mai xách một túi nấm thông trở về, buổi tối chúng ta sẽ có thêm đồ ăn."
Đến cùng vẫn là chị dâu lớn nhất, sắp xếp mọi chuyện rõ rành rành.
Quý Trường Tranh liền không phản đối: "Vậy mọi người chú ý an toàn."
"Nếu là có người hỏi thì mọi người cứ nói."
"Cứ nói là không tìm được con mồi cho nên vào trong núi."
"Được."
Mấy người Quý Trường Tranh vừa đi, mấy người Thẩm Mỹ Vân bên này liền bắt đầu bận rộn, trực tiếp cầm một túi da rắn và nửa túi nấm.
"Đủ ăn chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ước lượng: "Giữa trưa tất cả mọi người đều đã ăn qua loa, buổi tối nên ăn một bữa ngon, chuẩn bị chút nấm thông tươi là ngon nhất, chờ đến khi quay về khu bộ đội thì có lẽ sẽ không được nếm thử mùi vị này nữa."
Dù sao thì cũng phải đợi ba ngày sau mới quay về khu bộ đội.
Cho dù có là món ngon thì cũng sẽ không còn hương vị ban đầu sau khi để một thời gian.
"Nghe em, em là người nấu ăn ngon nhất."
Triệu Xuân Lan quả quyết nói, lại nhét thêm rất nhiều vào trong túi, khoảng chừng hai mươi cân thì mới dừng tay.
Nhìn bụi cây xung quanh, cầm liềm dao bắt đầu thu hoạch, rất nhanh liền tạo ra một hàng rào đơn giản.
Chất hết số nấm kia vào bên trong.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Che một đêm như vậy, có làm chúng hỏng không?"
Dù sao thì cũng bị che dày như vậy.
"Không chồng như vậy thì cũng không còn cách nào khác, trừ phi chúng ta có thể mang về trại rồi phơi khô toàn bộ."
Chắc chắn là phơi khô sẽ tốt.
Nhưng mà như vậy sẽ bị bại lộ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Nhưng mà cũng có khả năng là chúng bị dính lại sau một đêm."
"Cũng không đến nỗi, thời tiết buổi tối ở rừng già bên này rất lạnh, không nóng như ở bên ngoài."
"Như vậy đi, buổi sáng ngày mai chúng ta ăn sáng, sau đó phơi khô toàn bộ chúng."
Chỉ để mấy tiếng vào buổi tối cũng không sao cả.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, hay là mang về phơi khô, như vậy cũng an toàn hơn một chút.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quyết tâm giành được số nấm thông còn lại của Triệu Xuân Lan cùng Thẩm Thu Mai thì vẫn nuốt lời kia lại.
Quên đi thôi.
Việc bảo vệ thực phẩm cũng bình thường, dù sao thì cái gì cũng đắt trong những năm này.