Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, tự mình lấy một bát canh uống một ngụm, trong người lập tức ấm lên: "Chị dâu Xuân Lan, không phải chị cũng vậy sao?"
Làn da của đối phương cũng rất trắng, chỉ là quanh năm làm việc ở bên ngoài nên lúc này mới có những vùng không được quần áo che phủ trở nên rám nắng.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói, làn da của đối phương cũng vô cùng trắng trẻo.
"Cái này không giống chị đã là phụ nữ, em vẫn còn là thiếu nữ."
Bọn họ đều là những người đã kết hôn nhưng sự khác biệt lại lớn như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cười một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"
Lúc này các chiến sĩ gần như đã rời đi hết, trong doanh trại chỉ còn lại ba nữ đồng chí bọn họ, cộng thêm Tiểu Hầu đang trông coi trận địa
"Bọn họ đã đi kiểm tra con mồi, có lẽ không thể trở về trong một thời gian ngắn được."
"Chúng ta cứ ăn trước đã, ăn xong lại đi đào số nấm thông ngày hôm qua còn sót lại."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi ăn xong một bát canh nấm thông nấu trứng, cô bảo Tiểu Hầu nhóm lửa, rang một túi hạt thông trên lửa nhỏ.
Vừa mới rang chín, mùi thơm của hạt thông lập tức tràn ngập trong không khí, khắp nơi đều là "Thơm quá!"
Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đồng thời nhìn sang.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, dùng xẻng đảo thật nhanh: "Hạt thông chỉ rang thì ăn mới thơm ngon."
Khoản chừng mười phút thì rang xong.
Cô nhanh chóng nhấc nồi lên, để ở một bên, dùng nhiệt độ còn lại để đảo số hạt thông đó cho đến khi ngả sang màu vàng và đạt tới tình trạng giòn tan.
Trước khi lên đường, cô thuận tay bốc một nắm hạt thông bỏ vào trong túi quần, vẫn còn nóng, khiến cô phải thổi vài hơi.
"Các chị có muốn cầm theo không?"
Cô nếm thử một hạt, hạt thông giòn giòn, vừa mới ra khỏi nồi, vào trong miệng vẫn còn mang theo mùi thơm của hạt thông, nói thật thì rất ngon.
"Muốn."
Triệu Xuân Lan lập tức làm theo, bốc lấy một nắm.
Thẩm Thu Mai cũng không khách sáo.
Khi đến lượt Tiểu Hầu, Tiểu Hầu chỉ bốc mấy hạt, thấy đám người Thẩm Mỹ Vân nhìn mình, cậu ta cười nói: "Tôi giữ nhà mà, lúc nào cũng có thể ăn."
Nhưng thật ra là không nỡ.
Hạt thông thế nhưng là món ăn vặt còn quý hơn cả hạt dưa.
Nếu cậu ta ăn nhiều một chút, những người đồng đội kia sẽ ăn ít đi một chút.
Thẩm Mỹ Vân dường như cũng nhìn ra, cô cười nói: "Cậu cứ ăn đi. Ở đây có một cánh rừng thông rộng lớn, nếu đến đây vào tháng mười, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Hầu đã sáng lên, lúc cậu ta đưa tay bốc lấy, so với lúc trước đã phóng khoáng hơn rất nhiều.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, mỉm cười quay người đi đổ đầy một bình nước nóng, định đi thẳng vào cánh rừng nấm thông.
Bọn họ vừa rời đi, Lương Chiến Bẩm ở phòng bên đã phái người đi theo, anh ta cố ý phái lão Hổ tới, chuyên đi theo đám người Thẩm Mỹ Vân.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy vậy, muốn mắng một câu vô liêm sỉ, nhưng sau khi nghĩ lại, lời đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Nói trắng ra, bọn họ đều là người nghèo khổ, tất cả mọi người đều là vì một miếng ăn, thực sự không thể làm khác được.
Thẩm Mỹ Vân cũng lắc đầu về phía cô ấy, sau đó nói về phía sau: "Lão Hổ, anh không cần trốn nữa, trực tiếp ra mặt đi."
"Chúng ta cùng đi."
Lão Hổ sợ bọn họ không vui, cho nên luôn tụt lại phía sau một khoảng cách, chỉ sợ bị bọn họ mắng.
Chỉ là, khi nghe thấy Thẩm Mỹ Vân gọi mình tiến lên, lão Hổ sửng sốt một chút, lúc này mới không thể tin được tiến về phía trước hai bước.
Đối phương đúng là không mắng anh ta.
Điều này khiến trong lòng lão Hổ có một cảm giác khó tả.
"Chị dâu."
Anh ta gọi một tiếng chị dâu này vô cùng chân thành.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, Triệu Xuân Lan xùy một tiếng nói: "Muốn đi theo thì cứ đi theo. Cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy? Chẳng có chút khí phách đàn ông nào cả."