Sóc béo ở bên cạnh nghe thấy vậy, đột nhiên oà khóc lên, nước mắt chảy xuống, nhìn vô cùng đau lòng.
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân và sở trưởng Tư theo bản năng nhìn sang, con sóc béo vừa khóc vừa nhảy lên người con lợn hoa: "Lợn hoa."
"Lợn hoa!"
"Lợn hoa của tôi, sao cậu lại rời đi trước tôi?"
Lúc đó bọn họ đã đồng ý sẽ bảo vệ lẫn nhau.
Khóc đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy một con sóc khóc, lại còn khóc lóc thảm thiết như vậy, từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt đen như ngọc trai.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt ba giây: "Sóc cũng có thể khóc."
Sở trưởng Tư cũng rất kinh ngạc: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."
Con sóc mập lúc này đã quên nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân, nó khóc đủ rồi, lại nhảy tới bên người mấy con lợn con mới sinh, kêu lên: "Bọn chúng phải làm thế nào đây?"
Nó không thể nuôi được.
Nó không có sữa.
Không hiểu sao, mặc dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu được lời nói của đối phương, nhưng lại có thể hiểu được biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt nhỏ của sóc béo.
Thẩm Mỹ Vân kiểm tra năm con lợn con: "Những con này vẫn còn thở, nhưng nếu không được bú sữa, những con lợn con này cuối cùng đều không sống nổi."
"Hơn nữa..." Cô sờ vào con lợn con bị kẹt vì khó sinh: "Con này không được rồi, sinh ra đã không còn hơi thở."
Nó đã bị mắc kẹt quá lâu.
Sóc béo cúi đầu, trên khuôn mặt đầy lông mang theo mấy phần buồn bã, nó suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi đầu hành lễ về phía Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Đây là có ý gì?
Sóc Béo: "Thú hai chân, cô nhận nuôi bọn chúng đi, nhận nuôi bọn chúng đi."
Nó không có sữa chắc chắn không thể nuôi sống những con lợn con này.
Lông mày Thẩm Mỹ Vân giật giật, cô nói: "Những con lợn con này rất khó nuôi sống, bọn chúng đã bị kẹt trong bụng quá lâu, trừ khi bây giờ tao có thể tìm được sữa cho chúng."
Cô vừa nói xong, sở trưởng Tư đã nói: "Có, trong trại nuôi lợn của doanh trại có."
Giống như nhắc nhở Thẩm Mỹ Vân.
"Ý anh là Đại Bạch?"
Đại Bạch đã dứt sữa được mấy tháng.
"Không phải." Sở trưởng Tư lắc đầu, : "Lúc trước không phải chúng ta cũng chở từ bên ngoài về ba con sao? Trong đó một con tôi đoán trong mấy ngày tới sẽ sinh con."
"Nếu chúng ta mang những con lợn rừng con này về, có lẽ sẽ không tìm được sữa cho chúng."
Năm con lợn con đó.
Nuôi lớn từng này sẽ có bao nhiêu thịt?
Ăn không hết, ăn không hết, hoàn toàn ăn không hết. Phải biết rằng anh ấy đã cãi nhau với những người phía trên, quanh năm suốt tháng nhiều nhất chỉ cho phép bọn họ tối đa hai con, có năm con lợn rừng ngoài định mức này, không chỉ là có thịt ăn, mà tương lai còn có thể gây giống.
Nghĩ tới đây, hai mắt sở trưởng Tư sáng lên.
"Mang về, nhất định phải mang về."
"Cho dù thế nào cũng phải nuôi lớn những con lợn rừng nhỏ này."
Sóc néo nghe được lời này của sở trưởng Tư, cảm động đến hai mắt đẫm lệ: "Mày thật là tốt!"
Nó quay người trực tiếp cúi đầu hành lễ với sở trưởng Tư, hơn nữa còn cúi đầu một hơi ba lần.
Sở trưởng Tư thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Con sóc này có thể hiểu được tiếng người sao?"
Anh ấy nói xong lời này, sóc béo vẫn không ngừng cúi đầu hành lễ với anh ấy.
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu: "Nếu không hiểu được tiếng người, hiện tại chúng ta đã không có mặt ở đây."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với sóc béo: "Chúng tao nuôi năm con lợn rừng này, cần phải có thù lao."
"Thù lao?"
Sóc béo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, có chút không nỡ, nhưng nhìn lại khuôn mặt lợn hoa, nó lại chi chi lên vài tiếng.
"Tôi còn hai kho hạt thông cho mùa đông, sẽ đưa cho cô hết."
Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu: "Tao muốn mang lợn hoa đi."
Để lợn hoa ở chỗ này, cuối cùng cũng sẽ bị dã thú khác chia nhau ăn thịt, tuyệt đối là không thể nào.