[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 862 - Chương 862: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 7

 Chương 862: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 7 Chương 862: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 7 Chương 862: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 7

Sau khi Lương Chiến Bẩm nghe được lời nói của sở trưởng Tư, sắc mặt anh ta tối sầm tại chỗ, nhưng sở trưởng Tư lại giống như không nhìn.

Anh ấy còn cố ý bước tới trước mặt Lương Chiến Bẩm, hỏi: "Đội trưởng Lương, lần này các anh thu thập được gì? Sao không báo lại, để chúng tôi được ghen tị?"

Lương Chiến Bẩm nghe câu hỏi của đối phương, lập tức cảm thấy khó chịu giống như nuốt phải ruồi, vô cùng đau khổ.

"Chúng tôi không có gì cả."

Anh ta quay đầu muốn rời đi.

"Khoan đi đã, để cho tôi xem xem."

Sở trưởng Tư khinh khỉnh đi đến doanh trại của bọn họ, nhìn vào cái lồng bên cạnh: "Ồ, có năm con thỏ rừng, gà lôi là ít nhất, chỉ có ba con thôi, không thể nào, không thể nào? Con mồi lần này của các anh còn không nhiều bằng số heo con con của chúng tôi sao?"

Nghe giọng điệu này, quả thực là khiến người ta tức chết không đền mạng.

Sắc mặt của Lương Chiến Bẩm đã không thể dùng từ đen để hình dung nữa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì sở trưởng Tư đã chết mấy trăm lần trong ánh mắt của anh ta.

"Không được nhiều như các anh, nhanh về đi."

Miễn cho đứng trước mặt anh ta làm trò đáng ghét.

Sở trưởng Tư cười ha ha: "Tôi không về đâu. Tôi muốn đi dạo quanh quẩn ở đây, ai bảo đồng đội của tôi vẫn chưa mang nấm thông trở về chứ?"

"Để tôi đếm thử xem, còn bao nhiêu nhỉ? Trời ơi, còn ít nhất là năm, sáu, bảy tám túi nữa."

"À đúng rồi, chúng tôi còn có khoai môn, chỉ riêng khoai môn đã có bốn năm túi rồi, đầy ắp đấy, cái này còn không tính khoai môn đã xếp lên xe."

"Đội trưởng Lương, các anh không được rồi, phải tiếp tục cố gắng."

Nói thật, sở trưởng Tư này đúng là đê tiện.

Đê tiện đến mức khiến cho người ta hoảng sợ.

Lương Chiến Bẩm cũng vậy, anh ta không nghe nổi nữa, dứt khoát cúi đầu rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng anh ta chạy trối chết, sở trưởng Tư chống nạnh cười: "Nhóc con, trước đây anh cười nhạo chúng tôi, bây giờ đến lượt tôi phải không?"

"Thật sự là phong thủy luân chuyển, không biết từ khi nào đã chuyển tới nhà tôi."

"Quay về đi chết đi!"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Thu Mai rất không muốn nói, người đàn ông tiểu nhân đắc chí này là chồng cô ấy.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, quay người gọi Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đi rửa tay, Triệu Xuân Lan lại suy nghĩ nhiều hơn một chút.

"Những thứ này không thể thu dọn hết trong một thời gian ngắn được, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta đặt nồi lên bếp, nấu một nồi khoai môn để ăn trên đường."

Cô ấy không bốc đồng giống như sở trưởng Tư, từ Thanh Sơn đến chỗ đơn vị của bọn họ còn hơn nửa ngày đi đường.

Nếu không ăn trưa, phải chịu đói bụng tới tận tối, ai chịu nổi?

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy Triệu Xuân Lan nói có lý, liền gật đầu: "Nấu một nồi cũng được, cho dù chia cho mỗi người hai củ, ít nhất dọc đường cũng sẽ không bị đói."

Sở trưởng Tư muốn nói gì đó, kết quả bị Thẩm Thu Mai lại trấn áp: "Anh có thể không ăn, nhưng anh không thể bắt người khác không ăn."

Đúng vậy!

Một cậu chặn đứng sở trưởng Tư. lập tức không phản đối, ngoan ngoãn đi làm việc khác.

Thẩm Thu Mai nhóm lửa nấu nước, trong khi Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan rửa khoai môn, thời gian cấp bách, bọn họ không lo được rửa có sạch không.

Chỉ cần không còn bùn cho vào trong nồi là được.

Lúc nấu khoai môn, Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn trứng gà rừng, nói: "Hay là luộc cho mỗi người một quả trứng gà?"

Cô vừa nói lời này, Triệu Xuân Lan vô ý liếc nhìn sở trưởng Tư: "Sở trưởng Tư sẽ không đồng ý đâu."

Ở đây có đến hai mươi người.

Tức là ít nhất phải luộc hai mươi quả trứng, nếu mang về nhà ăn thì ít nhất có thể ăn được mấy ngày.

Thẩm Thu Mai nói: "Nấu đi, chỉ ăn lần này thôi, trở về chúng ta cũng không ăn được."

Cái này cũng là do Mỹ Vân nhặt về.

"Vậy còn sở trưởng Tư."

"Để em tới nói với anh ấy."

Bình Luận (0)
Comment