Trong nhà chỉ có ông nội Quý và bà nội Quý, hai người bọn họ đang ở trong vườn, nhổ cỏ trong vườn rau, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân trở về, lập tức sững sờ: "Mỹ Vân, con về rồi à?"
"Không phải nói ngày mai mới trở về sao?"
Nói đội thu thập phải ra ngoài ba ngày.
Thẩm Mỹ Vân: "Bọn con hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên trở về sớm."
"Miên Miên còn chưa tan học sao?"
"Chưa."
Thẩm Mỹ Vân đem một túi hạt thông đặt ở trong sân, nói: "Bố mẹ, con đi tắm trước rồi đón Miên Miên tan học."
Cô đã hai ngày không gặp con gái, rất nhớ.
Tất nhiên bà nội Quý không có gì không đồng ý.
Đã hai ngày không tắm, lại ngủ ở bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình sắp thối rữa.
Tắm rửa một trận thật sảng khoái và thoải mái, sau cả người đã sống lại, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi đi ra.
Bà nội Quý đưa tới một ly nước đường, nói: "Uống một ngụm cho thoải mái, hai ngày nay ở ngoài có mệt lắm không?"
Thẩm Mỹ Vân không khách sáo, uống một hơi hết sạch, nước đường của bà nội Quý vừa phải, không cho quá nhiều đường, nước đường này chỉ hơi ngọt, không quá ngấy, lại có thể bổ sung năng lượng.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Bận rộn tới không thể nghỉ tay."
Về điểm này, cô còn là người nhàn nhã nhất.
"Vất vả cho con rồi."
"Trở về thì nghỉ ngơi thật tốt."
"Còn đám người Trường Tranh thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Bọn họ trước tiên phải tới nhà ăn dỡ hàng, còn phải báo cáo tình hình thu gom lần này cho đại đoàn trưởng Trương, có lẽ phải sau khi trời tối mới có thể về nhà."
"À đúng rồi mẹ, tối nay chúng ta không nấu ăn ở nhà, đi ăn cơm ở nhà ăn, hôm nay ở nhà ăn sẽ có thêm đồ ăn."
Bà nội Quý khẽ gật đầu: "Được."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân giải thích xong, lúc này mới bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến trường học. Khi cô ấy đến vừa đúng lúc trường học ra về, Miên Miên và Tiểu Mai Hoa cùng nhau đi ra.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, đầu Miên Miên cúi xuống.
Nhưng...
Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng: "Miên Miên!"
Nghe thấy tiếng gọi này, Miên Miên ngẩng đầu nhìn sang, cô bé còn ho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, sau đó giống như một viên pháo nhỏ lao tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Gọi lớn một tiếng: "Mẹ ơi!"
Thẩm Mỹ Vân vững vàng đón lấy Miên Miên.
"Mẹ, sao mẹ đã về rồi?"
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Mẹ nhờ Miên Miên của chúng ta nên phải trở về sớm"
Hai mắt Miên Miên sáng lên, dụi dụi vào mặt Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, Miên Miên thích mẹ lắm, con rất thích, rất thích mẹ."
Thật sự!
Miên Miên thích nhất chính là mẹ.
Người yêu thương nhất trên đời cũng là mẹ.
Thẩm Mỹ Vân rất thích sự nũng nịu của con gái, cô hôn lên trán Miên Miên một cái rồi nói: "Mẹ cũng thích con."
Miên Miên nghe vậy, mím môi ngượng ngùng cười, ngả vào trong ngực Thẩm Mỹ Vân, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
Cô bé chọc cho Thẩm Mỹ Vân cười lớn, hai ngày không gặp đứa trẻ, hai người rất tình cảm.
Cô trực tiếp ôm Miên Miên vào lòng: "Tiểu Mỹ Hoa, Tứ Muội, dì đưa Miên Miên về nhà trước."
Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội ngẩng đầu lên, nhìn Miên Miên đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Tạm biệt dì Thẩm, tạm biệt Miên Miên."
Miên Miên: "Hẹn ngày mai gặp lại."
Sau khi bọn họ rời đi.
Tiểu Mỹ Hoa thở dài nhìn Tứ Muội: "Nếu dì Thẩm là mẹ của tớ thì tốt quá."
"Không đúng, nếu tớ có thể được dì Thẩm coi là con thì tốt quá."
Tứ Muội suy nghĩ một chút: "Thôi bỏ đi, không nên ghen tị chuyện này."
Mặc dù cô bé cũng ghen tị nhưng cũng chỉ là ghen tị mà thôi.
Ở một bên khác.
Miên Miên ôm Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng thì thầm với cô: "Mẹ, mẹ không biết đâu, lúc mẹ không có ở nhà, con rất nhớ mẹ."
"Con đi tìm mẹ ở tất cả các phòng."
"Mẹ ơi, mẹ ra ngoài có nhớ con không?"
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân bận rộn tới choáng váng đến mức quên mất con gái, nhưng cô không thể nói như vậy, nếu không con gái sẽ tức giận, không thể nào dỗ dành được.